* Mẹ kiếp! Người con gái vụng về! Cho dù cô có quá kích động khi nghe tiểu gia theo đuổi cũng không thể vứt thìa như thế chứ.”
Vừa nói, Tiêu Diễn lần đầu tiên nắm lấy tay Giản Ninh, mở vòi nước, rửa sạch vùng da của cô vừa bị bỏng bằng nước lạnh: “Cũng may là không bị bỏng đến mặt, vốn dĩ trông đã tầm thường, nếu như dung nhan lại bị hủy hoại, vậy sẽ càng không xứng với tôi.”
Giản Ninh tức giận run lên.
Cô đột nhiên rút tay lại, tức giận nói: “Đồ thần kinh! Trông tôi như thế nào có liên quan gì đến anh!”
*Đương nhiên có liên quan!” Tiêu Diễn buông tay: “Nhan sắc của cô ảnh hưởng trực tiếp đến thế hệ sau của tôi.”
Thế hệ sau?!
Đây quả thật là một tên lưu manh!
Giản Ninh vừa xấu hỗ vừa tức giận, chỉ vào mũi của Tiêu Diễn, chỉ là không tìm ra được từ ngữ thích hợp để chửi anh ta.
Lần đầu Tiêu Diễn cãi nhau mà chiếm được ưu thế trước Giản Ninh.
Anh âm thầm đắc ý.
Quả nhiên!
Cách đối phó với người phụ nữ này là theo đuồi cô ta.
Nhìn đi nhìn đi.
Vòng đấu này anh thắng mới đẹp làm sao.
Tiêu Diễn ngước cằm, lại đặt đóa hoa trong tay vào vòng tay Giản Ninh, cười toe toét: “Cô không cần phải tự ti, tuy trông cô không đẹp nhưng cũng không phải là không xứng, nấu ăn cũng rất ngon! Xem ra cô hiểu rõ bản thân mình, biết bản thân không có nhan sắc, liền dùng việc nấu nướng để thu hút. Có một câu nói hay, muốn lấy trái tim của một người đàn ông, thì phải chinh phục được cái bụng của anh ta…. Cô gần đây đều nấu cho tôi ăn, có lẽ chính là muốn chinh phục được cái bụng của tôi rồi.
Nhìn Giản Ninh mặt đỏ bừng, Tiêu Diễn càng cười đắc ý: “Ôi! Đỏ mặt rồi! Tôi biết hiện tại cô rất kích động, nhưng cô không cần nói gì đâu. Tôi hiểu! Tôi đều hiểu! “
* Cút II”
Năm giây sau.
Tiêu Diễn nhếch nhác bị đuổi ra khỏi bếp với những cánh hoa hồng trên đầu.
Lâm Quán Quán cũng bị sốc, trường hợp này khiến cô phải há hốc mồm.
Cô nhìn Tiêu Diễn.
Tiêu Diễn lúng túng phủi những cánh hoa trên tóc xuống, tiện tay vứt bó hoa chỉ còn lại những cuống hoa vào thùng rác, cười gượng nói: “Mắc cỡ! Cô ấy là da mặt mỏng, xấu hỗ thôi.”
Lâm Quán Quán dữ tọn nhếch miệng.
Mẹ nó.
Ninh Ninh rõ ràng đang nổi cơn thịnh nộ, anh thấy Ninh Ninh đang xấu hỗ bằng con mắt nào?
“Tiêu Diễn! Cút ra khỏi tầm mắt của tôi ngay lập tức! “
“ Khụ!” Tiêu Diễn bối rối nhìn Lâm Quán Quán: “Ớt cay nhỏ cô vẫn bình tĩnh, không thể nào kích động đến nỗi vậy.”
Giản Ninh che ngực.
Cô nhìn quanh bếp, cuối cùng cũng phát hiện con dao đang ở trên thớt, cô vơ lấy con cao, ánh mắt hung ác nhìn Tiêu Diễn: “Cút!!”
Tiêu Diễn sợ hãi một phen.
Vãi thật!
Đây không giống như là bộ dạng rất kích động.
*Ớt cay nhỏ…..
“Cút II”
Lưỡi dao sắc bén phát sáng.
Tiêu Diễn cảm thấy ớn lạnh ở cổ, anh co cổ lại, không dám tiếp tục chọc tức cô ấy nữa, nhanh chóng vội vã rời khỏi.