Trong nhà bếp.
Lâm Quán Quán chắn động khinh hoàng nhìn Giản Ninh.
Giản Ninh hai mắt đỏ tươi, đang cầm dao băm thịt nhỏ.
Thịch!
Thịch Thịch Thịch!
Mỗi nhát dao đều dùng hét lực, cái thớt cũng rung lên lẫy bẩy.
Không cần nghĩ.
Chính là xem sườn như là Tiêu Diễn để băm rồi!
Phụ nữ khi tức giận thật là đáng sợ.
Có thể dồn ép đến nỗi khiến cho người luôn hiền lành và tốt bụng như Ninh Ninh. trở thành như vậy ….. Tiêu Diễn cũng là nhân tài.
Lâm Quán Quán khẽ lau mồ hôi lạnh, lặng lẽ ra khỏi nhà bếp.
Lúc Lâm Quán Quán đi ra ngoài, Tiêu Diễn đang ngồi trên ghế sofa, vắt chéo chân, rung chân và dùng tăm đâm vào trái cây.
“Chú hai, có phải chú làm mát lòng dì Giản Ninh rồi không, cháu nhìn thấy dì Giản Ninh đá chú ra ngoài.” Tâm Can nằm trên đùi Tiêu Diễn, đôi mắt sáng nhìn anh ấy.
“ Cô gái nhỏ này, chú hai bị đá mà con vui như vậy sao? “
“Hehel “
Tiêu Diễn nhếch miệng, gõ nhẹ vào đầu cô gái nhỏ: “Đừng nghĩ lung tung, dì Giản Ninh của cháu xấu hỗ thôi. “
“Xáu hổ? “
“Đúng! “
Cô gái nhỏ gãi đầu: “Không giống lắm.”
“Này! Cháu vẫn còn nhỏ không hiểu chuyện là điều bình thường. “
Cô gái nhỏ gật đầu có vẻ đã hiểu: “Vậy…dì Giản Ninh sẽ trở thành thím hai của Tâm Can chứ? “
* Chắc chắn rồi!”
Lâm Quán Quán từ trong nhà ăn đi ra, nghe được tuyên bố đây tự tin này của Tiêu Diễn.
Cô đang nghe tiếng cắt rau vẫn đang “thịch thịch thịch” ở trong bếp, khóe mắt khế giật.
Cô thật sự muốn hỏi, ai đã cho anh niềm tin vậy!
Nhìn thấy Lâm Quán Quán ra, Tiêu Diễn lập tức ngồi thẳng dậy.
“Quán Quán! Thế nào rồi, Giản Ninh ớt cay nhỏ này có vui vẻ nói câu nào không!”
“Hehe, em biết mài! Tiêu Diễn rung đùi, ra vẻ tự tin: “Chặc chặc! Thực ra đều là chiêu bài cũ! Em đoán là ớt cay nhỏ này đã phải lòng em lâu rồi, cãi nhau với em mỗi ngày, chính là để sự thu hút sự chú ý của em! Nhưng cách này của cô ấy cũng khá hữu ích, bây giờ em thực sự có hứng thú với cô ấy. “
Thời gian trôi rất nhanh thế là đến giờ ăn trưa.
Lâm Quán Quán gọi Duệ Duệ từ trong phòng ra ăn cơm, khi đó Tâm Can đã nhanh nhẹn và rất ngoan ngoãn sắp xếp bát đũa trên bàn ăn xong.
Tiêu Diễn không rời đi, mặt dày ngồi lại ăn chực.
Nhưng Giản Ninh không thèm để ý đến anh ta.
Từ trong nhà ăn đi ra, Giản Ninh cởi tạp dề, mang ra hai dĩa, chờ các món ăn được dọn lên bàn, Giản Ninh nhìn Tiêu Diễn ngồi xuống và rồi chọn nơi xa anh ta nhất để ngồi xuống.
Tiêu Diễn nhìn Lâm Quán Quán nháy mắt, nói một tiếng: “Vẫn còn ngại sao.”
Tuổi còn trẻ, ánh mắt sao tệ như thế này chứ!
Cả người Giản Ninh tràn đầy sự giận dữ, rõ ràng là đang kìm nén cảm xúc.
Giản Ninh thật là đang kìm nén cảm xúc.
Nếu không phải là chú ý đến thân phận của Tiêu Diễn, cô đã sớm đuổi anh ta đi khỏi đây rồi!
Cô ấy cúi đầu, lùa cơm, hoàn toàn không muốn ngắng đầu nhìn Tiêu Diễn, bởi vì….nếu nhìn thêm lần nữa, cô sợ rằng không nhịn được cơn tức giận trong người.