Những tiếng kêu gọi vang vọng khắp nơi như những cơn gió hoang dã xoáy quanh vùng đất cháy đỏ dưới ánh nắng chói chang. Trên khu vực rộng lớn, cây cối đổ rạp, bị phá hủy tàn tạ trở thành tàn tích, hai thế lực đối đầu, một bên là các chiến sĩ dũng mãnh của loài người, bên kia là những con thú hung dữ, màu da của chúng thấm đẫm máu tanh. Đây là trận đánh sinh tồn, cả hai phe đều sẵn lòng hy sinh tất cả để tranh giành lãnh thổ của nhau.
Trương Trọng Bân thình lình xuất hiện giữa bầy sói, tả xung hữu đột, ánh mắt tràn đầy quyết tâm, từng bắp thịt toát lên sức mạnh của lòng kiên nhẫn và dũng cảm. Hành động liều lĩnh của hắn như ngọn hải đăng soi sáng lên toàn thể phe loài người, tiếp thêm quyết tâm phục thù và thiêu đốt lên ngọn lửa quyết thắng.
Mỗi bước di chuyển, Trương Trọng Bân đều chuẩn xác đâm trường kiếm vào cổ họng một con hung lang. Máu đỏ đã thấm ướt giáp da của hắn, tay cầm trường kiếm cũng cần siết chặt hơn do máu làm trơn trượt.
Lang vương chú mục vào hắn, gầm gừ. Bỗng nó phi thân nhảy lên, phóng đến trước mặt Trương Trọng Bân, một tát vỗ bay hắn ra xa ba mươi thước, máu tươi trào ra từ khoé miệng.
May mắn hắn phản ứng kịp thời, giơ trường kiếm đỡ ngang trước người, nếu không tình cảnh đã lâm nguy. Sói là loài thích đánh lén mục tiêu, không thành liền dùng chiến thuật bầy đàn vây công.
Bầy sói đông trên ngàn con, đều tỏ ra hung tàn, khát máu, mở ra cái miệng to như chậu máu, hôi thối lao đến cắn xé, nhiều người đã ngã xuống với các vết thương chí mạng trên thân thể. Người trước ngã xuống, người sau tiến lên, chiến đấu chưa từng ngừng nghỉ.
Trương Trọng Bân ngã vào giữa bầy sói, chúng liền cử ra mười con mạnh nhất vây công hắn, quyết tâm phải giết kẻ này cho bằng được.
Ngô Thần đứng gần đó thấy hắn nhăn mặt cố chịu thương thế chống kiếm đứng dậy, nhìn không nổi nữa liêng hối đoái một hạt chữa thương đan ném vào miệng hắn, gằn giọng trách cứ:
- Ngươi cái tên ngu ngốc sính cường này! Ai dạy ngươi dại dột lao vào giữa quân địch. Không hiểu sao ta anh minh thần võ một đời lại có một tên đệ tử ngu ngốc như ngươi.
Trương Trọng Bân cúi đầu tỏ vẻ hối hận, miệng lại mỉm cười nhàn nhạt. Hơn một năm theo sau sư phụ tu luyện, hắn biết vị này lời nói có chút cay độc nhưng tâm mềm như đậu hũ. Không ít hơn một lần sư phụ trách cứ, bảo rằng lần sau sẽ mặc hắn sống chết nhưng không phải đều cho hắn đan dược chữa thương hay sao.
Hắn biết sư phụ lo lắng mình, nhưng bản sắc của hắn xưa nay chiến đấu đều liều mạng như thế này, dù lòng biết hành động sẽ đưa bản thân vào nguy hiểm, thậm chí ảnh hưởng đồng đội, nhưng vào chiến đấu hắn liền quên mất, không sửa được.
Ngô Thần hừ lạnh, phất tay bỏ đi, để lại một bóng lưng cô độc. Hắn đã chán dạy bảo tên đầu gỗ này, nói trăm lần, ngàn lần đều như nước đổ đầu vịt, mỗi lần lâm nguy đều cần hắn ra tay cứu mệnh.
Trương Trọng Bân không kịp nhìn thêm, lập tức vận khởi linh lực xua tan máu huyết và vết bẩn trên người. Hắn vừa chiến loạn cùng mười con sói, vừa tìm cách giết chết lang vương trả thù một kích kia.
Hắn cố ý dẫn dắt chiến trận đến gần lang vương đang đứng trên tảng đá lớn. Nó vẫn nhìn chằm chằm đến đây khiến hắn mãi không tìm được cơ hội đánh lén.
Đùng. Một tiếng nổ kinh thiên vang lên. Nơi xa xa, bùi đất bay tứ tung, hất văng mấy con sói bay ra ngoài. Một chiến sĩ mắt thấy cái chết đến gần, liền kích nổ cơ năng, muốn kéo theo vài con sói làm đệm lưng. Lang vương gầm gừ nhìn sang.
- Chính là lúc này!
Trương Trọng Bân vận khởi linh lực bám vào ba phi châm bắn đến vị trí lang vương. Không có tiếng rít xé gió như tưởng tượng, trong nháy mắt, ba phi châm đã đến mục tiêu.
Lang vương cảm giác lông gáy dựng đứng, nó cảm thấy nguy hiểm kề cận nhưng nhìn quanh không có điều gì bất thường. Đột nhiên, nó nhảy lên một cái, né tránh ba điểm sáng loé lên.
Ba phi châm đâm vào bụng lang vương, nó gào lên đau đớn, ánh mắt đỏ rực hung hăng, một chân vỗ xuống, tảng đá chia năm xẻ bảy.
Trương Trọng Bân giật mình, không ngờ con lang vương quá cảnh giác. Vốn hắn muốn đâm phi châm vào tim nó, nhất kích tất sát, không ngờ bị tránh né, chỉ đâm vào phần mềm dưới bụng, chỉ bị thương nhẹ.
Hắn mới bước vào luyện khí kỳ tầng mười hai, điều khiển ba phi châm bay một đoạn ngắn đã là cực hạn, tinh thần đang mệt mỏi cực độ.
Hắn cắn răng đến mức bật máu, dùng đau đớn nhắc nhở bản thân thanh tỉnh, vung kiếm chiến đấu cùng mười con sói đang dùng xa luân chiến đối phó hắn.
Một con sói thừa dịp hắn suy yếu, một trảo cào rách giáp da sau lưng, để lại ba vệt máu dài ghê rợn. Những con sói khác nghe lang vương kêu gào, lại thấy đồng bọn đắt thủ, càng trở nên hung hăng.
Giữa bức tranh đẫm máu, Trương Trọng Bân đã cách cái chết chỉ một bước chân. Các chiến sĩ loài người khác cách hắn quá xa, không thể cứu viện. Từng hình ảnh người thân lướt qua tâm trí, cuối cùng, khung cảnh nàng cười rạng rỡ hạnh phúc nắm tay người bạn thân đi về phía xa dưới nắng trời chiều khiến tim hắn quặn thắt.
Trương Trọng Bân gào to một tiếng, vung kiếm chém chết một con sói đánh đến. Những con còn lại thấy hắn đột nhiên quyết tuyệt đều khẽ giật mình chậm một nhịp.
Chúng ăn ý lập tức nhảy ra xa, chạy quanh con mồi. Kinh nghiệm cho chúng biết, con mồi đột nhiên cuồng nộ chính là hồi quang phản chiếu, muốn dùng sức lực cuối cùng kéo theo càng nhiều kẻ thù. Chỉ cần chúng vây quanh, chờ đợi nó kiệt sức liền đổ gục xuống, chúng không vội nhất thời này.
Rầm rầm rầm, có tiếng phi cơ bay ra từ xa, phá vỡ thế cân bằng ở chiến trường. Trong vài hơi thở, phi cơ đã đến trên bầu trời của chiến trường, một bóng người nhảy xuống từ trăm thước.
Lang vương thấy tình thế không ổn liền hú vang, kêu gọi bầy đàn rút lui. Chín con sói đang chạy vòng quanh Trương Trọng Bân tiếc nuối nhìn hắn một mắt liền theo đàn chạy về phía rừng rậm, mất hút.