Phàm Nhân Tu Tiên 2 Phần Tiên Giới

Chương 1297: Nại Hà Trúc làm thuyền


Dịch: Độc Hành

Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông

"Lùm trúc gì chứ, một chút kiến thức cũng không có! Được rồi, trước ta phong ấn lực lượng những thanh trúc này, sau đó ngươi cẩn thận đào những lục trúc này lên, sau này sẽ có tác dụng lớn." Quỷ Vu cười nhạo một tiếng, nói.

Vừa dứt lời, thân ảnh của lão nổi lên, há miệng phun ra một cỗ sương mù màu xám, bao phủ lại một lùm thanh trúc kia.

Sương mù chạm đến thanh trúc, lập tức chui vào trong đó. Trên thanh trúc lập tức hiện ra từng đường vân màu xám, phảng phất bị phong ấn lại.

Hàn Lập thấy cảnh này, mắt sáng lên, sau đó vung hai tay lên.

Hai đạo kim quang hình trăng lưỡi liềm từ lòng bàn tay hắn bắn ra, nhanh chóng đào xuống mặt đất, đào cả lùm thanh trúc này và cả thổ nhưỡng chung quanh lên, thu vào không gian Hoa Chi.

"Để mấy vị chê cười, thanh trúc này có tác dụng lớn với ta, cho nên đi đường vòng một chút, mong chư vị chớ trách." Hàn Lập quay người nói với đám người Thạch Xuyên Không.

"Không sao, bất quá Hàn đạo hữu, vị này là?" Thạch Xuyên Không khoát tay áo, nhìn về phía Quỷ Vu.

"Vị này là Quỷ Vu đạo hữu, là một tàn hồn ta cứu được trên đường." Thân phận Quỷ Vu đặc thù, mặc dù Hàn Lập và Thạch Xuyên Không có quan hệ rất tốt, hắn cũng không nhiều lời.

"Nguyên lai là Quỷ Vu đạo hữu, hạnh ngộ." Thạch Xuyên Không chắp tay thi lễ một cái.

Quỷ Vu quét nhìn Thạch Xuyên Không một cái, gật gật đầu, quay người bay trở về chiếc hộp màu đen.

Thu lấy những thanh trúc này chỉ là một việc nhỏ trên đường, bọn hắn rất nhanh tiếp tục xuất phát.

Có Hàn Lập hộ pháp, còn có Đề Hồn chuyên khắc chế quỷ vật, đoạn đường tiếp theo mọi người đi khá trôi chảy.

Lại trải qua hơn một tháng lao đi vùn vụt, đoàn người Hàn Lập một đường phi độn, thật vất vả mới ra khỏi Bách Quỷ sâm lâm, rốt cuộc đi tới một mảnh hoang nguyên màu xám rộng lớn vô cùng.

"Còn cách Hoàng Tuyền đại trạch xa không?" Ánh mắt Hàn Lập trông về phía xa, mở miệng hỏi.

"Đến rồi, ngươi nhìn chỗ nơi xa kia, hẳn là có thể thấy một mảnh địa vực màu đỏ, là nơi đó đấy." Quỷ Vu nghe vậy, vội trả lời.

Con ngươi Hàn Lập co rụt lại, cuối tầm mắt hắn, quả nhiên có thể nhìn thấy một tầng màu đỏ khí tức mờ mịt, như hơi nước bay lên, che cả một khu vực lớn vào.

Thấy tình hình này, hắn nói một tiếng, dẫn đầu bay đến.

Mấy người Tử Linh cũng vội vàng bay theo sau.

Trong hư không tràn ngập một mùi đặc biệt khó nói nên lời, khiến cho người có cảm giác ngạt thở hô hấp không thông. Càng tới gần bên kia, loại cảm giác này càng mãnh liệt.

Đi tới gần, trước mắt bọn người Hàn Lập xuất hiện một hồ nước to lớn vô cùng.

Mặt hồ rộng lớn cơ hồ so sánh với đại dương mênh mông, nhìn qua căn bản không thấy bờ. Tới gần bờ hồ thấy mặt nước trên hồ trơn nhẵn như gương, phía trên ngay cả một gợn sóng cũng không thấy.

Nhìn ra xa, có thể thấy bầu trời phía trên mặt hồ là một mảnh huyết vân nặng nề đọng xuống, giáp giới với vân khí hỗn loạn phía dưới, tạo thành một mảnh khu vực hỗn độn to lớn.

Mà phía bắc hồ lớn màu đỏ sậm, màn trời phía trên giống như bị cái gì xé mở một lỗ lớn, một đầu thác nước màu máu từ đó chảy xuống, như một dải lụa màu đỏ rủ xuống không trung.

Dòng thác nước khá hung mãnh, sóng máu ngập trời, nhưng đổ xuống trên mặt hồ, thanh thế lại tiêu tán toàn bộ, phảng phất lông vũ rơi xuống nước, lặng yên im ắng, rất là cổ quái.

Ven bờ hồ cứ cách một đoạn, lại xây dựng một toà thạch bảo cao hơn trăm trượng, toàn thân màu đỏ sậm, phía trên cắm từng cây cờ xí to lớn. Trên mặt cờ vẽ đồ đằng cổ quái, có cái tương tự đầu trâu, có cái giống mặt ngựa, cũng không hoàn toàn giống nhau.

"Nơi đó... Chính là nơi tứ đại Quỷ tộc trú đóng." Thanh âm Quỷ Vu vang lên.

Tâm niệm Hàn Lập vừa động, thần thức trong nháy mắt phóng thích ra, dò xét phía trong những thạch bảo đỏ sậm kia.

Tra xét xong, hắn nhíu mày nhìn về phía Đề Hồn. Đề Hồn cũng lắc đầu với hắn.

"Trống không." Hàn Lập lúc này mới nói với những người khác.

"Xem đi, hiện tại các ngươi cũng nên tin tưởng ta." Quỷ Vu nói.

"Nếu tứ đại Quỷ tộc đã không có trú binh ở đây, cũng ít đi rất nhiều phiền phức cho chúng ta. Nói đi, Lục Đạo Luân Hồi Bàn kia hiện ở nơi nào?" Hàn Lập hỏi.

Chỗ đai lưng hắn loé lên u quang, tàn hồn Quỷ Vu như sương khói phiêu tán ra, đưa tay chỉ hướng trong hồ lớn, nói:

"Ngay tại trung tâm đầm lầy này."

Ánh mắt Hàn Lập nhìn về phía mảnh huyết vân hỗn độn trong hồ lớn, sắc mặt hơi trầm xuống, hỏi:

"Trước đó không phải ngươi nói, Lục Đạo Luân Hồi Bàn ngay tại ven hồ, sao hiện tại lại chạy đến giữa hồ rồi?"

"Cái này... Cái này, cái này không phải là sợ đạo hữu biết ở giữa Hoàng Tuyền, sẽ không dám đi à." Thần sắc Quỷ Vu biến đổi, trong mắt lóe lên vẻ sợ hãi, ngượng ngùng nói.

Trên thực tế, Hàn Lập căn bản không biết Hoàng Tuyền đại trạch là nơi như thế nào, lại càng không biết trong đó có gì hung hiểm, cho dù Quỷ Vu nói thẳng Lục Đạo Luân Hồi Bàn ngay ở đó, Hàn Lập cũng sẽ không bị dọa lui.

"Nghe ngươi nói vậy, Hoàng Tuyền đại trạch này cũng là một chỗ hung hiểm sao?" Hàn Lập hỏi.

"Hàn đạo hữu hỏi như vậy, hẳn là còn chưa biết Hoàng Tuyền đại trạch này, vì sao trong danh tự có hai chữ "Hoàng Tuyền"? Vậy ta giải thích cho chư vị một phen." Thần sắc Quỷ Vu thoáng dừng một chút, nói.

Hàn Lập và mấy người Tử Linh liếc nhìn nhau, tất cả đều vây quanh, cẩn thận nghe Quỷ Vu nói.

"Vùng hồ lớn đỏ sậm này sở dĩ gọi là "Hoàng Tuyền đại trạch", chính là vì dưới đáy hồ này, khắp nơi đều phân bố Phệ Hồn U Tuyền, có thể thu nạp tam hồn thất phách con người. Một khi tam hồn thất phách bị thu nạp vào trong đó, thần hồn sẽ rơi thẳng vào luân hồi, nhục thân sẽ lưu tại đáy hồ, từ từ bị ăn mòn biến mất, hòa làm một thể với hồ."Quỷ Vu giải thích.

"Có sao đâu, chỉ cần bay cao một chút, không bị nó hút xuống là được." Kim Đồng nói.

"Đạo hữu nói lời ấy không sai, chỉ cần không tiếp xúc hồ nước này, sẽ không bị Phệ Hồn U Tuyền hấp dẫn. Chư vị có nhìn thấy mảnh hỗn độn huyết vân trong hồ không?" Quỷ Vu hỏi.

"Mảnh huyết vân kia có gì cổ quái?" Thạch Xuyên Không hỏi thăm.

"Huyết vân không có gì cổ quái, cổ quái là gió thổi ra từ trong huyết vân." Quỷ Vu nói tiếp.

Hàn Lập suy nghĩ một chút, cũng không phát hiện gió trên hồ có gì kỳ lạ, ngược lại là trong huyết vân kia có mùi tanh quá thịnh, xem ra cũng không phải là nơi đất lành gì.

"Gió trong huyết vân vẫn chỉ là gió có thể nhìn thấy, về phần gió không nhìn thấy, nó mới hung hiểm..." Quỷ Vu nói.

"Lão quỷ, ngươi cũng đừng thừa nước đục thả câu, tranh thủ thời gian nói cho rõ ràng." Kim Đồng không kiên nhẫn trách.

"Ta không phải là đang chuẩn bị nói sao... Chính Phản Toàn Phong này, gió thổi không lớn, nếu không chú ý, rất khó phát hiện dấu vết. Nhưng trên thực tế, chúng cơ hồ trải rộng cả tòa đầm lầy. Ngươi nếu một khi bị cuốn vào trong đó, không cần một lát, một thân huyết nhục sẽ bị tước đoạt sạch sẽ. Cho dù ngươi là Thái Ất Đại La, hay là Man Hoang dị chủng, khác biệt bất quá là thời gian dài hay ngắn mà thôi." Quỷ Vu nói.

"Càng thêm hỏng bét chính là, một khi bị Chính Phản Toàn Phong cuốn tới, khó tránh khỏi việc rơi xuống nước, đến lúc đó thần hồn cũng sẽ bị thôn phệ, một lần nữa rơi vào luân hồi." Hàn Lập nhướng mày, bổ sung.

"Việc này cũng không khó, chỉ cần lấy pháp bảo tiên thuyền độ hồ, cẩn thận tránh những gió lốc kia, vẫn có thể đến được trong hồ." Lông mày Đề Hồn cau lại, nói.

"Không thể như vậy. Nước của đầm lầy này tựa như Cửu Thiên Nhược Thủy, lông ngỗng không nổi, lá rụng không phiêu, pháp bảo Tiên khí lợi hại hơn nữa, cũng không thể nào gánh chịu, sẽ bị chìm vào trong hồ." Quỷ Vu nói.

Kim Đồng nghe vậy, cổ tay chuyển một cái, trong lòng bàn tay loé lên quang mang, hiện ra một nhúm lông tóc tuyết trắng.

Lông mày Hàn Lập nhíu lại, phát hiện lông tóc kia rõ ràng là lông tơ Tiểu Bạch, không biết bị Kim Đồng nhổ lấy khi nào.

Chỉ thấy nàng đưa túm lông tóc màu trắng kia trước người, nhẹ nhàng thổi. Lông tóc liền bay nhanh ra, rơi vào trên mặt hồ.

Quả nhiên, lông tóc kia giống như Quỷ Vu nói, một tả một hữu trôi tới trôi lui, dần dần chìm vào đáy nước.

"Thật đúng là ngay cả lông cũng không nổi được?" Kim Đồng thấy thế, có chút thất vọng nói.

Lông mày Hàn Lập cau lại, chợt nhớ tới một chuyện, cổ tay chuyển một cái, trong lòng bàn tay lóe lên thanh quang, hiện ra một vật.

"Trước ngươi để cho chúng ta chặt lấy thanh trúc này, hẳn là để dùng qua sông à?" Hàn Lập hỏi.

"Không sai, Hàn đạo hữu quả nhiên nhạy bén hơn người! Trên Hoàng Tuyền đại trạch này, vật duy nhất có thể trôi nổi, chỉ sợ cũng chỉ có Nại Hà Trúc này. Cho nên chư vị muốn qua, cũng chỉ có thể dùng trúc này chế thành tàu thuyền, độ thủy mà qua." Quỷ Vu gật đầu nhẹ, nói ra.

Hàn Lập lập tức đưa tay ném đi, tiết thanh trúc dài khoảng ba thước kia, liền bay vào không trung, rơi thẳng vào trong nước.

Thanh trúc vào nước, không có tóe lên nửa điểm bọt nước, cũng không phát ra mảy may thanh âm, chỉ là nửa thân thể sau khi vào nước, liền bắn lên trên, thân trúc khuynh đảo xuống, lẳng lặng trôi lơ lững trên mặt nước.

"Đã có Nại Hà Trúc làm thuyền, còn Chính Phản Toàn Phong này nên đối phó thế nào?" Hàn Lập nhìn về phía Quỷ Vu, hỏi.

"Chính Phản Toàn Phong này nhìn như hỗn loạn một mảnh, phân bố khắp nơi trên mặt hồ, tựa như kín không kẽ hở. Nhưng năm đó ta từng tốn hao mấy chục vạn năm quan sát không ngừng, mới phát hiện bên trong kỳ thật có giấu một dòng nước bí ẩn, chỉ cần đi dọc theo dòng nước kia, là có thể tránh khỏi gió lốc này." Quỷ Vu cười "Hắc hắc" một tiếng, nói ra.

Hàn Lập nghe vậy, cổ tay chuyển một cái, trong lòng bàn tay nhiều ra một ngọc giản, ném đến Quỷ Vu.

"Dùng thần niệm ngươi khắc vào trong ngọc giản này đường đi phân bố của Chính Phản Toàn Phong trên mảnh đầm lầy thuỷ vực này, tiêu ký đường đi rõ ràng của dòng nước bí ẩn kia." Sắc mặt Hàn Lập bình tĩnh, nói.

Quỷ Vu tiếp vào tay, thần sắc hơi có chút xấu hổ.

Lão cười ngượng ngùng hai tiếng, sau đó nhắm hai mắt lại, nắm chặt miếng ngọc giản kia, lấy thần niệm khắc họa lên.

Đám người còn lại thì nhao nhao lấy Nại Hà Trúc ra, chặt thành bó chồng chất trước người.

"Trên hồ gió lốc dày đặc, dòng nước kia đoán chừng cũng không rộng, thanh trúc nơi này mặc dù không ít, nhưng không nên chế tác thuyền lớn, cứ làm ra hai chiếc thuyền trúc có thể chứa một hai người là đủ. Đến lúc đó chỉ cần một người đi thuyền với ta, những người còn lại vào trong Động Thiên Chi Bảo của ta là được. Hai chiếc thuyền trúc, một người độ thủy, một người dự bị, đề phòng vạn nhất." Hàn Lập nói.

"Hàn đạo hữu, ngươi lúc nào cũng suy nghĩ chu toàn như thế, ta không thể không bội phục." Thạch Xuyên Không từ đáy lòng tán thán.

Kim Đồng và Đề Hồn liếc nhìn nhau cười, tựa hồ cũng cảm thấy giống được vinh quang theo. Chỉ có Tử Linh nhìn chằm chằm Hàn Lập một chút, khóe miệng mơ hồ lộ ra một vòng ý cười.

Hàn Lập nhếch miệng mỉm cười, không nói thêm gì, tự tay chế tác thuyền trúc.

Chỉ chốc lát sau, hai chiếc thuyền trúc nhỏ dài khoảng ba trượng, rộng sáu thước đã chế tác xong, lớn vừa phải, có chút tinh xảo.

Cùng lúc đó, Quỷ Vu cũng đã vẽ xong bản đồ phân bố gió lốc trong hồ, trả ngọc giản lại cho Hàn Lập.