Dịch giả: khongpit
Biên: nila32
“Đúng rồi, ngoại việc dựa vào sự tiếp dẫn của Phi Thăng Đài, kỳ thật Linh Hoàn Giới còn truyền lưu một phương pháp nhập cư trái phép, khi phi thăng Tiên Giới sẽ không đi qua Phi Thăng Đài.” Tư Mã Kính Minh thấy Hàn Lập im lặng, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì vội bổ sung thêm.
“A, có thể nói một chút.” Hàn Lập khẽ động, nhìn như tùy ý hỏi một câu.
“Phương pháp này nói trắng ra là tìm kiếm tiếp điểm không gian yếu ớt giữa Tiên Giới và Linh Hoàn Giới, cứng rắn phá vỡ không gian, dựa vào khoảng nối giữa hai giới để tiến vào Tiên Giới.” Tư Mã Kính Minh suy nghĩ một chút rồi nói.
“Chỉ sợ làm vậy sẽ gặp không ít khó khăn.” Hàn Lập vừa nói vừa âm thầm cười khổ không thôi.
Phương pháp này hắn đã từng dùng để nhập cư trái phép vào Linh Giới.
Có điều Linh Hoàn Giới và Tiên Giới hẳn nằm ở rất gần nhau, vì vậy có thể sử dụng phương pháp này được.
“Tiền bối sáng suốt. Phương pháp này cực kỳ nguy hiểm, không gian giữa hai giới diện cực kỳ nguy hiểm, mặc dù có thể may mắn đi qua. Nhưng khi tiến vào Tiên Giới rất có thể sẽ được truyền tống đến những địa điểm nguy hiểm. Không gian tiếp điểm giữa hai giới không có nơi nào tốt lành cả. Hơn nữa phi thăng theo phương pháp này sẽ không được tiên ao rèn luyện thân thể, cũng không nhận được tiên bài chứng nhận thân phận cùng những chỗ tốt kèm theo, về sau cũng gặp không ít khó khăn ở Tiên Giới.” Tư Mã Kính Minh thành thật trả lời.
Hàn Lập chậm rãi gật đầu, thần sắc như thường, nhưng trong lòng lại có chút hưng phấn.
Sự tình phi thăng Tiên Giới vốn như cái gai trong lòng hắn, hôm nay rút cuộc đã tìm ra biện pháp giải quyết.
Về phần nguy hiểm như Tư Mã Kính Minh đề cập, lấy thực lực của họ Hàn lúc này, chỉ cần chuẩn bị thật tốt thì không cần phải lo lắng.
“Đa tạ Tư Mã đạo hữu.” Hàn Lập gật đầu cảm tạ.
“Hàn tiền bối ngàn vạn lần không nên khách khí với vãn bối. Tiền bối đem đến cho bổn tông ngàn vạn chỗ tốt. Lão tỗ đã dặn dò, phải có lời cảm tạ đối với tiền bối.” Tư Mã Kính Minh thành khẩn nói.
“Thật sao, không nghĩ tới Lãnh Diễm đạo hữu còn nhớ đến Hàn mỗ.” Hàn Lập cười nhạt một tiếng, nói một câu đầy thâm ý.
“Hàn tiền bối nói đùa, lão tổ...” Tư Mã Kính Minh giật mình, vội vàng giải thích.
“Được rồi, Tư Mã đạo hữu không cần nói thêm.” Hàn Lập nói một tiếng, bỗng nhiên quay người, hóa thành một đạo thanh hồng, bay đi xa.
Mắt nhìn đoàn thanh hồng biến mất ở cuối chân trời, Tư Mã Kính Minh không khỏi nhẹ nhàng thở ra một hơi.
....
Sau khi rời khỏi Lãnh Diễm Tông, Hàn Lập tựa như hoàn toàn biến mất, không thấy hiện thân ở Linh Hoàn Giới.
Có điều một ít sự tích về hắn chẳng biết tại sao lại được thêm mắm dặm muối thành nhiều phiên bản, biến hắn trở thành nhân vận mang đậm màu sắc truyền kỳ tại Linh Hoàn Giới.
Bởi lẽ, trong vòng vài năm tiến vào nơi đây, hắn đã khiến cho Linh Hoàn Giới vốn đang duy trì trạng thái cân bằng xuất hiện từng trận gió tanh mưa máu.
Có người nói hắn là một kẻ quanh năm bế quan không xuất hiện, có người nói hắn là một gã Trích Tiên, có người lại nói hắn là hậu duệ của một lão Yêu Chân Linh nào đấy.
Dư luận khen chê về hắn trên khắp Linh Hoàn Giới cũng không đồng nhất. Có người kẻ cho hắn là một Đại Ma Đầu giết người không chớp mắt, người lại nói hắn là người tốt diệt trừ Thiên Quỷ Tông ngang ngược, mang lại an bình cho Linh Hoàn Giới.
Tóm lại, có rất nhiều cách nói về hắn.
Thế nhưng sự kiện quái vật khổng lồ như Thiên Quỷ Tông bị diệt lại dẫn đến tranh đấu hỗn loạn kéo dài đến mấy trăm năm sau. Tất các các thế lực lớn nhỏ trải qua thật nhiều huyết chiến sinh tử, vô số tu sĩ vẫn lạc mới dần dần ổn định lại.
Đương nhiên những thứ này đều để nói sau.
Vài tháng sau khi Liễu Nhạc Nhi bị bắt cóc, một ngày đẹp trời, mặt trời chiếu rọi.
Tại một vùng biển vô biên được bao phủ bởi khói đen ở phương bắc của Linh Hoàn Giới, được gọi là Hắc Hải.
Linh lực tại hải vực này có chút nồng đậm, có không ít hải thủ sinh sống ở đây, càng xuất hiện nhiều loại Linh tài, cho nên không ít tu sĩ tới đây tìm kiếm Linh tài, săn giết yêu thú.
Chỗ sâu bên trong Hắc Hải, bên cạnh một đảo hoang, âm thanh ầm ầm ù ù vang lên không dứt. Sóng cả cuồn cuộn trên mặt biển, cao tới vài chục trượng, lan tràn ra bốn phương tám hướng. Khói đen nồng đậm trên mặt biển cũng bị cỗ lực lượng đó kéo theo xoay tròn, tạo thành vòng xoáy cực lớn.
Trong vòng xoáy là một thiếu phụ mặc áo xanh, một lão giả áo đen, cùng một đạo sĩ trung niên đang kịch chiến với một đầu Hải Ngưu.
Ba người này đều có tu vi Hóa Thần sơ kỳ, tuy rằng tu luyện công pháp khác nhau nhưng lại phối hợp vô cùng ăn ý, hiển nhiên không phải lần đầu liên thủ.
Hào quang pháp bảo của ba người kết nối với nhau, hình thành một vòng tròn lớn, bao vây Hải thú vào giữa, sau đó tầng tần lớp lớp tấn công.
Hải Ngưu toàn thân xanh thẫm, sống lưng có hai đường vân màu đen, kéo dài từ trên trán đến tận đuôi, thoạt nhìn vô cùng kỳ dị.
Miệng nó thỉnh thoảng phát ra tiếng rống kì quái, bên ngoài thân, ánh sáng màu lam lập lòe, lôi cầu màu lam hiện hiện rậm rạp, gan góc chống lại từng đợt tấn công. Ngoài ra, miệng nó phu ra từng đạo ánh sáng màu lam vừa thô vừa to tới ba người ở trên.
Kịch chiến kéo dài nửa canh giờ, hộ thể hào quang của Hải Ngưu rốt cuộc bị phá, đầu nó bị một đạo lốc xoáy kiếm quang của lão giả áo đen xuyên thủng, tạo thành một lỗ máu lớn.
Hải Ngưu kêu lớn môt tiếng, vùng vẫy vài cái rồi nằm im bất động.
“Hặc hặc, Phệ Hồn Toản Tâm Kiếm của Tần đạo hữu quả nhiên lợi hại, tầng tần lớp lớp phòng ngự của đầu Hải Ngưu trưởng thành này cũng không ngăn nổi.” Đạo sĩ trung niên hặc hặc cười khen.
“Khô Mộc đạo hữu quá khen.” Lão giả áo đen hiện vẻ đắc ý, khẽ vẫy một tay thu hồi thanh kiếm màu đen lại, là một thanh xà kiếm, nhìn như hai con độc xà quấn lấy nhau, tản mát ra hắc quang băng lãnh âm u.
Lão giả phất tay thu kiếm vào một cách cực kì cẩn thận.
Lão phải hao phí hơn nửa tích góp của cả đời mới có thể thu được, uy lực so sánh được với Linh Bảo bình thường, nó còn có thần thông phá giáp, chính để đối phó với một ít Hải thú da dày thịt béo.
Ba người nhanh chóng phân tách thi thể của Hải Ngưu, chia đều chiến lợi phẩm. Thu hoạch không nhỏ.
“Theo ta thấy, ba người chúng ta liên thủ, đối mặt với Hải thú Hóa Thần hậu kỳ, mặc dù không dám chắc thắng nhưng vẫn có thể rút lui an toàn. Không bằng đi sâu hơn một chút?” Thiếu phụ mặc áo xanh nhìn về phía sâu của Hắc Hải, đề nghị.
Ánh mắt của đạo sĩ trung niên nhảy lên, tựa hồ cũng muốn tiến sâu vào bên trong Hắc Hải.
“Vạn lần không được, nhị vị vừa tới Hắc Hải chưa lâu nên còn chưa biết. Cách nơi này không xa chính là hung địa Tinh La Hải Nhãn. Đáy biển nơi đó có vô số mắt biển sâu đến vô cùng, bên trong sinh sống toàn là Hải thú lợi hại. Phần lớn Hải thú trong đó đều có tu vi Luyện Hư, thậm chí là Hợp Thể kỳ. Ta còn nghe đồn tại mắt biển sâu có một đầu Hải thủ có thể so sánh với Đại thừa kỳ. Trừ một ít Hợp Thể đại năng còn lại không ai dám tới gần chỗ đó cả. Nói thật, chúng ta đuổi theo đầu Hải Ngưu này tiến vào tới đây đã là rất nguy hiểm, không thể đi tiếp, phải lập tức quay lại.” Lão giả áo đen vội vàng nói, thần sắc ngưng trọng.
“Hải thú Đại Thừa kỳ! Thật không thể tin nổi!” Đạo sĩ trung niên hít một hơi khí lạnh.
Thiếu phụ áo xanh lục cũng bộc lộ vẻ mặt không thể tin.
“Đây cũng chỉ là truyền thuyết mà thôi, nghe nói đầu Ngũ Trảo Mặc Long đã sống hơn mười vạn năm, lần cuối cùng xuất hiện là vài ngàn năm trước. Nó đã đạt tới tu vi Hợp Thể kỳ đỉnh phong, nhiều năm như vậy nếu không hết thọ nguyên, có lẽ đã tiến giai Đại Thừa. Dù thế nào, nơi đây nguy hiểm trùng trùng, tranh thủ rời khỏi nơi này càng nhanh càng tốt.” Lão giả áo đen lắc đầu, có chút lo lắng nói.
Đạo sĩ trung niên cùng thiếu phụ áo xanh vội vàng gật đầu, bà người đang muốn bay về, vào thời khắc này, một tiếng nổ mạnh kinh thiên động địa vang lên ở hải vực phía trước.
Nghe thanh âm thì cách xa vô cùng, nhưng âm thanh lại thẳng tới ba người, hơn nữa hải vực phụ cận kịch liệt rung lên một cái.
Ba người biến sắc.
Không chờ ba người có phản ứng gì, âm thanh nổ mạnh lần nữa truyền đến, đồng thời còn có một cỗ Linh áp khổng lồ, hỗn loạn truyền tới, tạo nên từng cơn lốc xoáy.
Ba người hoảng hốt, ngay lập tức quay người bỏ chạy, nhưng đã muộn, còn chưa kịp chạy đã bị vòi rồng bắt kịp cuốn bay ra ngoài.
Cũng may vòi rồng bay đi không xa liền suy yếu, ba người vội vàng vận chuyển công pháp, ổn định thân hình, sắc mặt bị hù đến trắng bệch.
Nhưng vào lúc này, một tiếng nổ rầm trời vang lên!
Mặt biển phía trước vài trăm dặm đột nhiên nổ tung, một bóng đen cực lớn bay lên từ dưới mặt nước. “Oanh” một tiếng, trùng trùng điệp đập vào hoang đảo cách đám người lão giả không xa, khiến cho cả tòa hoang đảo rung lên kịch liệt, tạo thành từng vòng sóng khí, làm mặt biển sóng trào cuồn cuộn.
Bóng đen rõ ràng là một đầu Giao Long cực lớn màu đen, thân dài chừng hai ba trăm trượng. Toàn thân được bao trùm bởi lân giáp màu đen, trên đầu mọc hai cái sừng giống như san hô óng ánh.
Tại ngực, bụng của Giao Long mọc ra bốn cái Long trảo, từng cái móng vuốt giống như năm thanh cự kiếm, lóe lên hào quang khiến cho người ta không rét mà run.
Khí tức khổng lồ trên người Ngũ Trảo Mặc Giao tản mát ra.
Cảnh tượng này càng khiến ba người sợ hãi tột cùng. Nhất là lão giả áo đen, vốn không phải tán tu mà là đệ tử nội môn của tông môn không nhỏ, bên trong còn có một tên lão tổ Hợp Thể kỳ tọa trấn.
Thế nhưng khí tức của Ngũ Trảo Mặc Giao còn lớn hơn vị lão tổ Hợp Thể kỳ kia.
“Chẳng lẽ truyền thuyết kia là thật?” Lão giả rúng động mạnh trong lòng, không khỏi suy đoán.
Ngũ Trảo Giao Long giãy giụa thân mình, lần nữa khiến cho mặt đất rung động một hồi.
Lão giả áo đen kinh hãi, vội vàng rút lui hơn trăm trượng, chăm chú nhìn lại, chỉ thấy ngực của Giao Long vỡ ra một cái động lớn, máu tươi chen chúc mà ra, nhuộm hồng cả một mảnh đất của hoang đảo.
“Vèo” một tiếng!
Một đạo bóng người màu xanh bắn ra từ mặt biển, tốc độ cực nhanh, chỉ có thể nhìn thấy một vệt ánh sáng màu xanh lướt tới bên cạnh Ngũ Trảo Giao Long.
Một đạo hàn quang lạnh lẽo hiện lên!
Thân thể Giao Long ngừng động đậy, sau đó một cột máu vừa thô vừa to phóng thẳng lên trời, hoang đảo giống như đang xuất hiện một trận mưa máu vậy, một mùi tanh hôi tràn ra xung quanh.
Oanh!
Thân thể Giao Long ầm ầm rơi xuống, run rẩy vài cái, rốt cuộc bất động.
Nhưng vào lúc này một đạo hắc quang bao lấy một tiểu hắc giao lóe lên lao ra từ bên trong thân thể Giao Long, vội vàng hấp tấp chạy trốn đi xa.
Bóng người màu xanh như biết trước, thân hình nhoáng một cái chắn đường của tiểu hắc giao, há mồm phun ra một đám hào quang màu xanh, bao lấy tiểu hắc giao, kéo nó quay về, tiện tay nhốt vào một cái bình ngọc.
Ba người bọn lão giả mặc áo màu đen trợn mắt há hốc mồm nhìn xem, đứng thẳng bất động cách đó không xa, thiếu phụ áo lục còn theo bản năng nuốt nước miếng.
Thanh ảnh lóe lên, hiện ra một gã có dáng người cao lớn mặc áo bào xanh lam, thoạt nhìn chỉ hai lăm hai sáu tuổi, dung mạo bình thường, làn da ngăm đen.