Phong Tình Nguyệt Ý

Chương 19: Béo


Từ khi Tề Cảnh Chiêu ôm tiểu cô nương từ tiểu viện cũ nát ở cuối hẻm về Vương phủ, hắn cũng không để nàng trở lại Lâm Nguyệt Uyển nữa.

Vốn dĩ Tê Phong Các là nơi hẻo lánh nay lại xuất hiện không ít hoa cỏ, hải đường đua nhau nở kín tường, đặc biệt, hắn còn cho làm thêm cả một cái xích đu.

Trong phòng, giá bút trên án thư treo nhiều hơn mấy loại bút lông hoa lệ. Trước bàn trang điểm lúc trước còn trống rỗng bây giờ đã có đầy những món mỹ phẩm lớn nhỏ. Mép giường, giày bó đen chỉnh tề đặt trên mặt đất, dựa gần bên cạnh là một đôi giày thêu tinh xảo. Giá treo bên kia vốn dĩ dùng để đặt quải trượng, hiện tại cũng treo kín áo choàng của thiếu nữ.

Mộc trượng tùy ý bị gác ở trên bàn. Sáng sớm, trong phòng còn tản ra hương khí. Đồ ăn sáng vừa được bưng lên, bọn hạ nhân liền tự giác mà lui xuống, cũng đóng cửa phòng lại.

Hai người ngồi ở trước bàn. Ngụy Chi dựa vào trong lòng ngực Tề Cảnh Chiêu, còn nhúc nhích tới lui mà bắt lấy vạt áo hắn ngủ gà ngủ gật.

Tề Cảnh Chiêu một tay ôm lấy tiểu nhân nhi trong lòng ngực, một tay cầm cái muỗng, múc lên một muỗng cháo còn đang bốc hơi thổi vài cái, lại cúi đầu nhấp một ngụm, sau đó mới nhẹ nhàng mà đưa đến bên miệng tiểu cô nương.

"Há miệng."

"A...."

Tiểu cô nương híp mắt, ngoan ngoãn mà chu miệng lên. Một bàn tay to từ dưới hướng lên trên bóp chặt khuôn mặt nàng, khiến cho nàng phải mở cái miệng nhỏ, sau đó một muỗng cháo ấm áp chống lên phấn môi tiểu cô nương lúc này mới đi vào.

Cứ như vậy đút một hồi, tiểu cô nương rốt cuộc cũng tỉnh ngủ. Ngụy Chi nuốt cháo xuống, bám vào mép bàn muốn đứng lên, kết quả là bị cánh tay nam nhân còn treo ở trên eo siết chặt.

"Ngồi ngoan nào."

Hắn trầm giọng mở miệng, tay cầm thìa buông xuống quấy quấy một hồi rồi lại lần nữa múc lên một muỗng. Ngụy Chi ngoan ngoãn mà ngồi trong lòng hắn, mới vừa ăn một lát đã né tránh muỗng sứ, bẹp miệng không chịu ăn nữa:

"Muội no rồi."

Tiểu cô nương đúng lý hợp tình mà đem cái muỗng từ trong tay Tề Cảnh Chiêu rút ra, cắm vào trong bát, sau đó lắc đầu nguầy nguậy. Nàng bắt lấy mu bàn tay hắn cọ tới cọ lui, hai tròng mắt ngập nước chớp chớp, đáng yêu làm nũng nhìn hắn.

Động tác làm nũng xin tha thập phần lưu loát. Tề Cảnh Chiêu mặt không đổi sắc mà nâng lên một cái tay khác, bóp mặt tiểu cô nương, trút tay trong bàn tay của nàng.

"Ăn thêm chút nữa đi."

"Muội không muốn!"

"Há miệng!"

"Không...... aaa!"

Sau khi bị Tề Cảnh Chiêu hăm dọa mà bắt ăn hết cháo, nàng giống như một tiểu oa nhi làm ầm làm ĩ lăn qua lộn lại. Hắn nhàn nhã mà buông cái muỗng, lại bưng lên một chén sữa bò uống mấy ngụm.

Sau đó cúi đầu hôn xuống. Tiểu cô nương ngửa mặt bị rót đầy miệng sữa bò thơm ngọt, không biết phải làm sao, cuối cùng chỉ đành nuốt xuống từng ngụm từng ngụm.

Tay nhỏ bụ bẫm tự nhiên mà nâng lên, ôm lấy cổ hắn.

"A...... Còn muốn......"

Được đút xong sữa, Ngụy Chỉ chờ không kịp hắn nâng chén uống mấy ngụm đút mình mà trực tiếp dán lên môi ướt nóng của nam nhân, vừa liếm vừa mút, muốn đem vị sữa trong miệng hắn hoàn toàn liếm sạch.

Đầu lưỡi non mềm quét qua làn môi mỏng còn vươn mùi sữa nhẹ. Miệng lưỡi giao triền, hô hấp hai người đều có chút không ổn.

Vốn dĩ còn muốn chậm rãi thu hồi bàn tay to trên eo nàng, hắn thế nhưng lại dọc theo eo đi xuống, sờ lên cặp mông tròn mềm mại.

"Béo."

Tề Cảnh Chiêu dùng sức nhéo nhéo, cười khẽ một tiếng, rất vừa lòng.

"Hừ......"

Tiểu cô nương đỏ mặt, lại bị đôi tay kia ôm mông hướng lên trên mà nâng nâng.

"Chi Chi."

Ngụy Chi ngơ ngác nhìn hắn, không biết hắn vì sao đột nhiên nghiêm túc như vậy. Hắn lại sát lại gần chút nữa, chống lên cái trán Ngụy Chi, nhẹ giọng mở miệng.

"Đã nhiều ngày chưa cùng muội nói chuyện nghiêm túc. Muội có chuyện gì muốn nói cho ca ca hay không?"

Nghe Tề Cảnh Chiêu nói xong, ánh mắt tiểu cô nương rõ ràng là có trốn tránh, nắm vạt áo hắn ngập ngừng lúng túng.

"Muội vẫn ổn cả, không có chuyện gì."

"Có người khi dễ muội hửm?"

"Sao....?"

Ngụy Chi nghiêng đầu, làm bộ suy nghĩ một hồi, sau đó đột nhiên ôm cổ hắn thật chặt. Hai cánh tay béo tròn trắng nõn dùng sức ôm hắn.

"Có! Tối qua có người khi dễ muội! Hắn đè lên Chi Chi, còn cắn lên mặt muội, sắp bị cắn hỏng rồi!..."

Nói một hồi, tiểu cô nương kiều kiều vô thức mà cười rộ lên, lại hôn hôn hầu kết hắn, ngậm ở trong miệng dùng sức mút mút, thanh âm quyến rũ vô ngần. Tề Cảnh Chiêu giơ tay nắm chặt eo nàng, nửa ngửa đầu, khẽ thở dài một tiếng.

Sau giờ ngọ, cuối thu mát mẻ, vạn dặm không mây. Rất nhiều quan to quý tộc cùng các công tử tiểu thư trẻ tuổi trong kinh thành tụ hội ở trại nuôi ngựa, cùng đánh mã cầu, đua ngựa, rượt đuổi ầm ĩ. Cũng có không ít người ngồi ở trên khán đài, an nhàn uống rượu, ăn trái cây, nhàn nhã vui sướng.

Diện tích đồng cỏ vô cùng rộng lớn, công tử thế gia tuổi trẻ cưỡi ngựa, nhanh chóng linh hoạt mà điều khiển mã cầu côn. Tiếng cười sang sảng cùng âm thanh ủng hộ vang lên hết đợt này đến đợt khác. Một nơi khác, một con ngựa lớn đang bị người ta nắm dây cương chậm rãi bước về phía trước.

Ngụy Chi nhìn đến con ngựa được dắt lại đây, lập tức siết chặt nắm tay. Tam cô nương đứng ở dưới bóng cây vẻ mặt mỏi mệt, vừa bóp trán vừa thở dài.

Thị nữ vừa bưng nước tới đã bị nàng cáu kỉnh cho lui xuống. Tề Minh Huyên cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông, duy chỉ có cưỡi ngựa là không tốt, nếu so sánh với vài vị cô nương của Tề thì lại càng là khó lên đài. Vốn dĩ biết Hoàng cung sẽ tổ chức đấu mã cầu, nàng chỉ cần đến có mặt là được, làm tốt bổn phận Tam cô nương Tề gia nhu nhược nhã nhặn lịch sự. Nhưng không ngờ trận mã cầu lần này phá lệ long trọng, Tứ cô nương cùng Ngũ cô nương nhất định phải tự mình lên sân khấu tranhh đoạt. Nếu lúc này nàng lộ ra bộ dáng nhu nhược, không phải sẽ bị người khác đánh giá thấp sao? Vì thế, nàng liền nảy ra một ý tưởng. Lấy đứa con hoang này làm bình phong bên cạnh, xem ai dám giễu cợt tam cô nương đoan trang hiểu lễ?

Vì vậy mà Tề Minh Huyên mới muốn mang Ngụy Chi tùy tiện đi tới một trại nuôi ngựa ngoài thành nhìn một chút.

Không ngờ, vừa nhìn thấy đám công tử tuổi trẻ cưỡi ngựa, đôi mắt tiểu cô nương dại ra, ngơ ngẩn hồi lâu. Sau đó thật cẩn thận hỏi nàng.

"Tam tỷ tỷ, Chi Chi có thể học cưỡi ngựa sao?"

Quả nhiên là đứa con hoang chưa hiểu việc đời.

Ngày hôm trước, tiểu cô nương thật vất vả lên ngựa, liền sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, cả người phát run, nói không nói nên lời.

Lúng túng thành bộ dáng này mà vẫn không chịu từ bỏ, ngồi trên lưng ngựa gọi mãi không chịu xuống. Đợi cho tới khi người ở trại nuôi ngựa đều đã về hết tiểu cô nương mới chầm chậm xuống ngựa, hai cái đùi bị ma sát đến đi không nổi, còn phải để người đỡ. Mấy ngày này, Ngụy Chi vì học cưỡi ngựa mà ngày nào cũng theo sát Tề Minh Huyên, gỡ cũng gỡ không ra. Mà Tề Minh Huyên sớm đã bày ra tư thái hiền tỷ, đương nhiên cũng sẽ không ngăn cản nàng. Cuối cùng chỉ có thể mỗi ngày đều mang theo cái đuôi đi đến trại nuôi ngựa luyện tập. Nghĩ đến đây, Tề Minh Huyên nhìn chằm chằm thân ảnh tiểu cô nương ngồi trên lưng ngựa lung lay, cười lạnh:

"Thật cho rằng thân phận của mình không khác ta, còn muốn nổi bật? Tiểu tạp chủng không biết tự lượng sức mình."