Phu Quân Ta...Không Được!!!

Chương 11


Ta phát hỏa, bốc lên mấy cái đậu mùa.

Trong đêm liên hệ với Vương công công, lão Vương nói, nhiệm vụ không thay đổi.

Phải tránh tai mắt của công chúa, để đứa trẻ ra đời.

Biết được việc này, ngày kế tiếp, ta vẫn như cũ, đến trước cửa phòng Bạch Liên Hoa đi dạo, ngóng trông sinh hài tử trước khi công chúa nhập phủ, nếu không mạng nhỏ khó đảm bảo.

Hồng di nương ở sát vách, sáng sớm cửa sổ, ngáp một cái, mở to mắt nhìn thấy ta, đột nhiên run lập cập, lui lại mấy bước, mắt lộ ra sợ hãi, "Tỷ...... Mặt tỷ sao lại như cái tổ ong vò vẽ thế kia!" Lan di nương nghe tiếng từ bên cửa sổ nhô đầu ra, ngao một tiếng, hôn mê bất tỉnh.

Khương di nương từ phía sau cầm ta ta, kéo ra ngoài, "Phu nhân, tỷ đi nhanh đi! Đừng dọa Bạch Liên Hoa sinh non!"

Về sau, ta đứng trước gương nhìn gương mặt đậu mùa của mình, rơi vào trầm mặc..

Thật tốt, mặt cũng bị hủy rồi.

Thời gian công chúa nhập phủ ngày một tới gần, ta càng ngày càng lo nghĩ, công chúa cùng Thái hậu hai là ngọn núi lớn, ta ở trong khe hẹp. Làm sao có thể sinh tồn là vấn đề vô cùng trọng yếu.

Ta cả ngày nằm trên giường trong phòng nhỏ, đóng cửa không ra.

Ngày trước ta hay nói chọc cười cho mọi người vui vẻ, hiện tại các nàng chơi mạt chược, thà gọi Đôn di nương, chứ không gọi ta.

Ta thất sủng.

Vào một ngày đêm khuya, có người gõ cửa phòng của ta.

Ta đem khăn che ở trên mặt, rầu rĩ nói: "Ngủ rồi."

Cửa kêu cọt kẹt, bị người ta đẩy ra.

Toàn bộ trong phủ, dám tự tienj mở cửa từ bên ngoài, ngoại trừ Trần Ngọc, không có người thứ hai.

Ta đem chăn mền kéo đến đỉnh đầu, không nói một lời.



Một hồi lâu, có người xốc lên, thản nhiên nói, "Sao lại nằm đây, ta đang định mời nàng ăn khuya “

Trong không khí ấm áp, chúng ta bốn mắt nhìn nhau, có một tình cảm không tên nhàn nhạt dâng lên, như thế nóng bỏng, khó mà cầm giữ tăng đầy lồng ngực, thẳng đến đạt tới đỉnh cao, đồng thời mở miệng.

"Làm nhé?"

"Làm đi."

"A...... Đau đau đau......"

"Vậy ta đ.â.m nhẹ thôi."

Một lát sau, Trần Ngọc hít một tiếng, "Phu nhân, đ.â.m nhẹ không được."

"Vậy được rồi, ta nhịn một chút, ngươi nhanh một chút a......" Trần Ngọc ừ một tiếng, tay gia tăng thêm công lực.

Phốc một tiếng, khêu được một sợi đậu mùa.

Hắn đem châm thả lại trên lửa hơ hơ, nói với ta, "Lấy tay ra, kế tiếp."

Ta nhịn đau, từ từ nhắm hai mắt, lẩm bẩm, "Lúc nào mới đỡ đi?"

"Chờ kết vảy."

Ta cảm động nhìn hắn, "Ngươi không chê ta, thật sự là quá tốt."

Leng keng.

Trần Ngọc ném châm xuống, liền bị ta lấy ra khan lau mặt cũng ném theo, hơ tay ba lần, mới ngẩng đầu lên, hỏi, "Nàng mới vừa nói cái gì?"

Tâm ta bình lại cùng mỉm cười nói, "Không có gì, khen ngươi đẹp trai."

Trần Ngọc lau khô tay, thản nhiên nói, "Ta biết mà."



Ta một lần nữa đem khăn che ở trên mặt, nằm thẳng người, "Tướng gia, cưới công chúa kỳ thật cũng rất tốt."

"Ừm."

Ta xốc lên một góc khăn, vụng trộm nhìn hắn, đúng lúc, hắn cũng đang nhìn ta.

Ta bối rối dời mắt, "Hài tử sinh ra, ta liền đi ngay."

"Nàng đại khái là đi không nổi." Trần Ngọc ngữ khí ôn hòa nhẹ nhàng, "Phật Âm trong phủ từng có không ít nam nhân, nàng đã từng nghe nói công chúa có thai chưa?"

Ánh mắt của ta lần nữa rơi vào trên mặt của hắn, đột nhiên có ý nghĩ kỳ quái lại lớn mật xuất hiện, "Nàng...... Không sinh được?"

"Có lẽ thế." Trần ngọc bất động như núi, "Ta đoán, nàng là Thái hậu phái tới."

Ta ngồi đứng người dậy, "Sao biết."

Trần Ngọc mặt lạnh xuống, "Nàng thiếu thông minh mà? Loại tình huống này, nàng nên cực lực phủ nhận mới phải."

Thấy ta im như phỗng không nói một lời, trán Trần Ngọc nổi đầy gân xanh, "Nàng nên biết, nàng sinh hạ hài tử, cùng lắm cũng chỉ là trải đường cho Phật Âm mà thôi. Bỏ mẹ giữ con, còn cần ta nói rõ ràng ra nữa sao sao?"

Ta bị dọa đến mặt mũi trắng bệch, Thái hậu luôn luôn yêu thương Phật Âm, nàng không sinh được, liền tìm người thay nàng sinh, đến lúc đó, hài tử có, phu quân cũng có, Phật Âm chỉ việc ngồi một chỗ mà hưởng.

Trần Ngọc đứng người lên, hướng ta đi tới, "Ta trong một năm, một mực từ chối, là vì cái gì, nàng có thể hiểu chưa?"

Ta cả kinh nói không ra lời.

Trần Ngọc lại không có ý định bỏ qua cho ta, hắn ngồi tại bên giường, đem ta kéo tới bên cạnh hắn, "Nàng cho rằng, nghe người ta đọc binh pháp Tôn Tử, chép thơ Đường, nhìn người làm đế giày rất thú vị?"

Hắn cười lạnh một tiếng, "Đều là phiền phức nàng tìm tới cho ta đấy."

Hắn thổi tắt ngọn nến, trong bóng tối, vang lên tiếng hắn xột xoạt cởi quần áo.

"Phượng Ninh Vãn, ta nhịn một năm, nếu như không phải ngày đó đụng mặt nàng, ta có thể tiếp tục nhịn xuống." Hắn vén chăn lên, tiến đến, "Một khi đã bắt đầu, còn muốn ta nhịn xuống, bỏ qua nàng? Nghĩ gì thế?"