Lúc này, thư phòng vang rền mỗi tiếng vung kiếm loạn xạ, còn có tiếng thét gào thảm thiết.
“Xin, xin cô, xin hãy tha... cho tôi.” Tu nữ nọ nhích đằng sau vài bước, lưng dí sát cửa sổ.
Thục Linh nâng kiếm đâm giữa vần trán nàng, đoạn ghị ngược lại để người ngã chúi về phía trước, cơ thể va chạm với mặt sàn, tạo nên âm thanh khá nặng nề.
Chờ cho âm thanh ấy vơi hẳn, Thục Linh vén rèm cửa ngó ra ngoài.
Ánh chiều tà dần lấp đầy cô nhi viện, may là vùng ngoại ô không có mấy người đi lại, cả rèm cửa màu đỏ đô dù bị vấy bao nhiêu máu cũng không lấy làm lạ.
Cô buông rèm, ngoảnh mặt vào trong.
Vừa kịp lách vai tránh được lọ hoa đang lao tới. Nó bay vụt qua mắt rồi trượt từ rèm cửa xuống sàn nhà, vỡ tan tành, những mảnh vỡ bắn tung toé dưới chân.
Thục Linh nhận ra người ném cái lọ là tu nữ ban nảy mình tạm bỏ qua.
Cô liếc xéo nàng ta, “Nóng lòng muốn chết thế ư?”
“Không... không đâu, tôi không cố ý... xin lỗi, xin lỗi.”
Đối diện đôi con ngươi đỏ ngầu như màu máu u khuất, nàng thất kinh nép mình sau sofa chẳng dám thở mạnh, nếu Thục Linh quay lại chậm một chút thì sống rồi, bây giờ mục đích không đạt còn bị ghim, thế này chắc chết sớm hơn nữa.
Trái ngược âu lo của nàng, Thục Linh không nói gì và đi sang hướng khác.
Cô quyết định sẽ để nàng ta ở vị trí cuối cùng.
Tu nữ hiện thời dứt câu liền ngồi thụp xuống, khép chặt hai mắt.
Các giác quan trở nên nhạy bén khi thị lực không hoạt động, nàng cảm thấy tiếng bước chân ngày càng quanh co loạn xạ, tiếng thét gào bi thống vẫn hoài ngân, âm thanh vung kiếm cũng mạnh mẽ dứt khoát, trôi qua bốn phút càn quét giang phòng bỗng yên ắng lạ lùng, sự bất an trào dâng, nàng tự hỏi - chết hết rồi ư?
Kế đấy tâm mi từ từ hé nhìn.
Toàn bộ giang phòng đã bị nhuốm đỏ bằng máu tươi, mùi tanh ngập tràn tới mức buồn nôn, cơ thể những tu nữ nằm la liệt khắp mặt sàn, mỗi người đều mang một vết cắt sâu hoắm ngay vùng hiểm.
Nâng mắt thêm chút đỉnh, là dáng người mảnh mai đứng xoay lưng giữa giang phòng, tay phải cằm riết chuôi kiếm - ống tay áo ướt đẳm máu, nhỏ giọt lách tách. Lúc này, Thục Linh nghiên mặt, đồng tử bỗng rực đỏ dưới ánh sáng yếu ớt của đèn cảm biến tự động.
Khoảnh khắc họ chạm mắt, nàng tựa hồ đã đứng mấp mé bên bờ vực thẳm rồi, chẳng rõ bao giờ chân sẽ đạp hụt.
“Tôi...”
Thục Linh ngoảnh lại.
“Chúng tôi đã làm gì cô...”
Nàng hiểu rằng mình sắp tiêu rồi. Nhưng chí ít không thể cứ chết một cách mờ mịt được.
Thục Linh hỏi vặn, “Không biết tôi?”
“Cô là ai... và, tại sao...” Giọng nàng thoáng run rẩy.
Hiềm nổi, Thục Linh chẳng mấy để vào tai, cô đặt câu hỏi khác, “Hình như hai tháng hơn sẽ có một đợt buôn mới, là ngày mấy thế?”
Tu nữ thoắt sửng người.
Tiếp đến, Thục Linh miết nhẹ mép môi vươn chút máu, khoé mắt hơi cong lên, “Và lợi nhuận mỗi đợt là bao nhiêu?”
Tu nữ nhận ra sự bỡn cợt sau ngữ điệu tưởng chừng mềm mỏng đó.
Có thể hỏi mấy câu vừa rồi chứng tỏ cô ấy đã nắm sẵn câu trả lời, sở dĩ làm vậy là để bỡn cợt mình thôi.
Dù thành thật hay dối trá cũng vô nghĩa, chắc hẳn qua không khỏi đêm nay, chẳng thà ngoan cố giữ thể diện, còn hơn hèn nhát bị trêu đùa rồi chết trong nhục nhã.
Đối với Thục Linh xuất phát từ việc nàng ta ném cái lọ suýt lấy mạng mình, nếu chỉ nhẹ nhàn đâm qua cổ họng hay ấn đường thì có hơi không thoã đáng.
“Không chịu nói ha.” Cô rê đoản kiếm ma sát trên mặt sàn, vang tiếng động lẹt sẹt chói tai, “Chắc phải xé cái miệng ra thì mới mở nổi nhỉ?”
Mới hồi vẫn ôm khư khư lòng tự trọng song ngậm chặt mồm, giây sau, cái gọi là “tự trọng” ấy biến mất phăng cùng âm thanh ma sát kịch liệt kết thúc.
Tu nữ bạt vía vội bụm miệng, cổ họng bật ra vài âm tiết nghẹn ứ.
Sau một khoảng lặng trôi.
Tu nữ hít sâu một hơi lấy chút can đảm thốt, “Cô... là ai, chúng ta từng gặp nhau ư? Chúng tôi... làm gì sai với cô để thành ra nông nổi này.”
“Diệp Khả An.” Thục Linh đều giọng, chỉ tay về hướng thi thể nằm giữa sofa, “Cô ta làm việc cho cô nhi viện kể từ khi bắt đầu đến đây, tính đến hiện tại vừa tròn sáu năm. Một trong những người ủng hộ buôn bán trẻ em đổi lấy tiền.”
Tiếp đó là vị trí thi thể khác, đối diện cửa sổ, “Khưu Nhan, bốn năm, người trực tiếp di chuyển những đứa trẻ vào xe trung chuyển.”
“Hàn Phiến, ba năm, phụ trách tắm rửa...”
“Mặc Chỉ Yên, hai năm...”
“...., năm năm...”
Một loạt cái tên quen thuộc được nhắc tới, cả thời gian hay công đoạn họ phụ trách đều kể không sai nữa chữ.
“Nhưng... nhưng dù vậy thì không có hại tới cô... Sao cô nhẫn tâm...”
“Nhẫn tâm?” Thục Linh cười khẩy ngắt lời, “Mấy người bán lũ trẻ thì không nhẫn tâm sao?”
Tu nữ gân cổ, “Không phải! Là viện trưởng yêu cầu mà, chúng tôi chỉ làm theo...”
“À, là viện trưởng hả. Đương nhiên rồi, ông ta yêu cầu.” Cô hạ tâm mi, đáy mắt lạnh lùng nhìn nàng ta, “Nhưng cô có quyền từ chối... à mà, hình như đâu giống cô nói, cô đã đề nghị được làm điều này nên mới tới đây còn gì.”
Đương toan kiếm cớ biện minh thì đúng lúc ấy, gương mặt Thục Linh chợt tiến sát, choáng hết tầm nhìn của nàng.
Giọng cô mang theo ý cười mà thỏ thẻ, “Ngoài ra, cô phải nhớ rõ mặt tôi chứ, mới bốn năm đã vội phủi sạch quá khứ là không được đâu.”
Dứt câu ngẫm thấy chưa đúng, bèn chửa lại, “À, không phải lỗi của cô... ai biết suốt mấy năm qua cô đã tắm rửa cho bao nhiêu đứa trẻ thật thơm tho rồi giao chúng cho bọn tay buôn, không nhớ cũng phải thôi.”
“Ý cô... là...”
Bấy giờ tu nữ mới đủ tỉnh táo quan sát người đối diện. Thoạt tiên là đôi đồng tử màu đỏ thẳm nổi bật, bờ môi hồng hào có chút khô ráp do mùa lạnh kéo dài, đường nét thanh tao trên gương mặt như đang nói rằng “tuyệt sắc giai nhân đứng ở đây” vậy, và kể cả trong bóng tối làn da vẫn trắng trẻo đến mức nhìn lướt qua thôi cũng để lại ấn tượng sâu đậm.
Những mảnh ký ức đã lãng quên bỗng ùa về, bốn năm trước nàng phụ trách khâu tắm rửa, từng gặp một đứa trẻ có đôi mắt đỏ, nước da trắng hếu mềm mại, là hàng thượng phẩm do lão doanh nhân đặt cọc với giá cao gấp ba lần.
Thành thử hoa hồng nàng nhận được cũng tăng gấp đôi.
Tu nữ chợt vỡ lẽ, người đẹp không hiếm, nhưng ngũ quan tương đồng triệt để thế thì khó nhầm lẫn nổi - người này có liên hệ với đứa trẻ năm đó chăng.
Nàng cố mường tượng lại cái tên của người đó.
Là...
“Quách... Thục Linh?”
“A, nhớ rồi này, vì sao thế?” Thục Linh phấn khích bật người đứng thẳng.
Tầm nhìn vừa thoáng đảng tu nữ liền quỳ thụp gói, “Cô nổi bật... nhất nên, không có chuyện quên được. Nhưng dù gì, chẳng phải cô vẫn sống tốt sao? Xin hãy tha thứ cho tôi, bắt tôi làm trâu làm ngựa cũng bằng lòng... tôi sẽ làm tất cả nên là... làm ơn!”
Thục Linh lặng đi giây lát rồi mềm lòng thở dài, “Cô nhớ tên tôi, thôi thì thế này đi, nếu cô cho biết tên của mình thì tôi sẽ suy nghĩ việc để cô đi.”
Tu nữ dàn dụa nước mắt cười tươi hết cỡ, như thể ai đó vừa ném cái phao cho kẻ đương lênh đênh giữa biển cả, “Tôi tên... tên...”
Hiềm nổi, biển rộng mênh mang, cái phao chỉ là sự dối trá về một hy vọng.
Nàng chững người, Thục Linh biết hết thảy cái tên của họ không lý nào sót mỗi mình.
Phút chót mới nhận thấy điềm chẳng lành, vội chống tay trườn về sau hai feet, trước ánh nhìn đăm đăm hiểm hoạ nàng dường như bị rút cạn thể lực, cơ thể run lẩy bẩy miệng mấp mấy vài âm không rõ ràng.
“T.. ưn...”
Thục Linh giương khoé môi, bước theo tu nữ, “Tên gì ấy nhỉ?”
“Hạch Tiểu Châu?” Cô nâng kiếm, tiếng “phập” nặng nề reo lên, “Tôi viết thay tên cô vào sổ sinh tử nhé, cứ chết dần chết mòn đi.”
Vị trí bị đâm là ở trái tim nên không chết ngay, nó khiến nàng ta cảm nhận được cơn đau lan toả khắp vòm ngực.
Tu nữ trừng mắt thều thào, “Cô nói... để tôi... đi...”
Thục Linh ngoảnh mặt ra cửa, “Ờ, đi gặp “đồng nghiệp” dưới suối vàng đấy, trái tim các cô đã nhuốm đen rồi. Thật xấu xí.”