Từ đầu đã chẳng nghe Thục Linh hé răng nữa câu, khiến cả gian phòng rơi vào căm lặng, duy nhất tiếng côn trùng bay vo ve là còn văng vẳng.
Sau khoảng lặng ê chề ấy. Cô hơi nhỏm người rót trà, kết thúc cũng không làm thêm cử chỉ nào đáng kể.
Yêu cầu “kiểm tra” được chuyển lời bởi tu nữ nhận tiền của Nguyên Khải - do đó họ nghĩ rằng nếu làm tốt thì sẽ có thưởng, và ngoan ngoãn chạy đến thư phòng nghiêm chỉnh xếp thành ba hàng thẳng tấp, đan tay giữa bụng dưới đầy trang nhã.
Mãi tận mười phút sau, tiêu tốn bao nhiêu là năng lượng, đứng tới chân tê gói mõi vẫn chưa đợi được cô gái nọ hồi âm.
Vài tu nữ thiếu kiên nhẫn, ngầm ướn người giãn gân cốt.
Bỗng lúc này, cách một lớp cửa gỗ, tiếng động nặng nề khẽ vang dội.
Phải biết thư phòng là nơi âm thanh khó tràn ra nhưng lại dễ lọt vào. Và mọi người hầu như đều phản ứng trước động tĩnh ấy.
Lạch cạch--
Chưa chờ cảm xúc họ vơi bớt, một thanh âm dứt khoát rành rọt khác ngân lên - là tiếng khoá cửa.
Tu nữ hoài nghi vai huých người bên cạnh hòng đùn đẩy ra ngoài. Có điều chẳng ai muốn tách khỏi hàng lối đi xem xét cả.
Bấy giờ Thục Linh nâng mắt nhìn chén trà.
Giây trước còn tự hỏi Nguyên Khải định làm gì, giây sau đã sành sỏi ý đồ của anh rồi.
Đại khái anh dùng số tiền lớn làm mồi dẫn, lợi dụng “hiệu ứng đàn cừu” lôi kéo họ tự giác nộp mình vì lòng tham, để đảm bảo không con cừu nào sẩy chân, anh bèn khoá tạm cửa “lồng“.
Âm thanh chốt cửa trót lọt khiến những mờ mịt trong kế hoạch được miêu tả trọn vẹn.
Ngay khoảnh khắc đó Thục Linh có thể dung nạp toàn bộ ý nghĩa sau lời nhắc nhở (kiểm tra kỹ nhé) của anh.
Thoạt đầu thấy anh hạ mình nhún tay thôi đã đủ kỳ quặc rồi, huống hồ còn là kẻ tiếc rẻ từng đồng song dửng dưng vung tiền mạnh tay ngừng ấy, cô tưởng hoạ hoằn gì làm đầu óc anh mụ mị, hoá ra là vì mình.
Hiện tại chắc anh lấy lại hết thảy rồi nhỉ. Thục Linh lẩm bẩm, cúi mặt giấu đi khoé môi hơi giương lên.
Âm thanh vừa dứt họ liền rơi vào tình trạng bàng hoàng, tiếng rủ rỉ âu lo của mười lăm cái miệng sắp biến thư phòng thành chợ đêm mất thôi.
Lúc này rủi làm sao, tu nữ đứng hàng giữa thình lình bị đẩy chúi đầu, những tu nữ nóng lòng đùn đẩy nhau ra ngoài tức thì nín bặt, đồng thời ngó sang chỗ người vừa mới ngã lệch khỏi hàng - lòng nảy sinh chút suy nghĩ, hối thúc nàng ra cửa.
Tu nữ cuối dãy ba ló đầu nói vọng lên - Cô xem tiếng động gì lạ thế.
Vài người khác thi nhau tiếp lời:
- Phải. Nhanh đi.
- Nhanh đi đi.
- Đi đi...
Áp lực số đông ghì nặng, nàng chẳng dám phản kháng.
Nhưng mới nhấc được nữa bước, mũi kiếm chỉa ngược từ đâu khẽ ướm sát cần cổ, nàng thoắt cái đanh người, đồng tử kinh hãi co rút lại.
Kế đến, chậm rì rì hạ tầm mắt tìm khởi nguồn của lưỡi kiếm - bộ dạng người nọ đương ung dung vắt chéo chân, tư thế ngồi hơi hướng đằng trước, tay phải hờ hững rịn chuôi kiếm ngửa lên, lần theo đó là mũi kiếm đặt giữa cổ mình.
Song cô gái vẫn vục mặt uống trà.
Tu nữ cơ hồ nhận thấy điềm chẳng lành.
Đến nốt thứ hai, mũi kiếm xé toạt cổ họng nàng bằng nhát vung thẳng lên trần nhà.
Máu tươi trào khỏi vòm miệng, trong một khắc tĩnh mạch tới các cơ thần kinh tuông bắn tung toé tựa cơn mưa rào mãnh liệt, rồi nương theo quỹ đạo rơi xuống chén trà, chẳng mấy chốc tách trà vàng hoen đã hoà tan màu máu chuyển sang đỏ thẳm.
Thục Linh đặt tách trà xuống bàn.
Tiếng thét gào thảm thiết như thác đổ đinh tai.
Họ chẳng thể duy trì nổi dáng vẻ nghiêm chỉnh đạo mạo thêm giây nào. Hàng lối cứ thế tách rời lộn xộn, cuối cùng là hoàn toàn tan vỡ.
“Ồn chết thôi. Lần lượt từng người một, tới giờ kiểm tra rồi.” Ngữ điệu cô kéo dài, ý cười bao hàm không kể xiết.
Song vài tu nữ túm tụm trước cửa phòng rịch riết tay vặn mà chẳng mở nổi - nó bị khoá rồi.
Bấy giờ họ mới vỡ lẽ âm thanh ban nảy là tiếng khoá cửa ngoài, nhưng nàng vẫn ôm niềm tin mong manh, cố vặn xoáy tay nắm trong tuyệt vọng.
Thật đáng thương.
Nếu không phải biết việc tốt họ làm, có khi cô nghĩ mình đang phát điên rồi vung kiếm bừa bãi cũng nên.
“Đừng có hành xử như nạn nhân vậy chứ.” Thục Linh lê kiếm, bước sang chỗ họ.
Nhóm người tụ quanh đó trông thấy cô tới bèn trở mình chạy thụt mạng.
Chỉ còn tu nữ kia là mãi loay hoay với tay nắm cửa không thôi, Thục Linh nâng tay, hạ đường kiếm chặt phăng cỗ tay ấy. Đôi bàn tay đứt lìa theo quáng tính liệng lên không trung - máu cả không kịp chảy, rồi rơi lộp bộp dưới sàn.
Nàng ta cứng đơ người quỳ thụp xuống, vần trán túa mồ hôi lạnh ngắt, án chừng hai nhịp tim nổi đau truyền đến đại não mới khiến hiện thực chân thật hơn.
Đoạn sắp sửa gào lên, Thục Linh bỗng xoay chuôi kiếm cắt lìa khoang miệng. Nữa đầu trên lệch khỏi tâm trụ, máu rúc từng hồi như đài phun.
“Tôi nói ồn rồi mà.”
Những tu nữ nép mình nơi góc phòng bất giác thít chặt môi, tay bọc kín mặt thở hi hóp.
Có người không nhịn nổi mà nôn thốc.
Thục Linh đứng cạnh nàng ta nhưng cô quyết định tạm thời bỏ qua, ít nhất các người cũng phải cảm nhận cho rõ cái chết chứ.
Tinh thần bất ổn như vậy là phạm luật rồi.
Cô tiến một bước họ lui hai bước, hiềm nổi họ càng chạy, ngoài việc càng tốn sức thì là được chết lâu hơn chút đỉnh.
“Xin, xin tha cho tôi... tôi không hét... không thở mạnh, không làm những điều cô ghét. Nên làm ơn...” Tu nữ nọ bị dồn đến chân tường, chấp tay van nài, khoé mắt dàn dụa.
Song mũi kiếm vẫn chậm rãi đặt giữa ấn đường.
Giây kế tiếp Thục Linh duỗi cẳng tay thúc sâu vào, “Lúc tôi cầu xin... cô có vì thương hại mà thả tôi không?”
Thứ cuối cùng nàng ta cảm nhận trước khi mất hoàn toàn ý thức là sự lạnh lẽo toát ra từ lưỡi kiếm.