Tối qua Andrea muốn gọi Trúc Linh nhưng điện thoại cô tắt máy, sáng nay vẫn chưa thấy cô liên lạc, anh sốt ruột định tới nhà cô xem sao.
***
Trúc Linh tỉnh dậy, nhìn người bên cạnh, cô cảm giác mọi thứ quá nhanh khiến bản thân thấy có chút không chân thực. Cô đưa tay khẽ chạm vào mặt đối phương, khuôn mày này, sống mũi này, đôi môi này, cô đã mơ người ấy cả trăm lần rồi, nay lại là sự thật ngay trước mắt, thật khó tin.
Cô rón rén định đứng dậy, bất chợt Kim Dạ vòng tay ôm qua vòng eo bé xíu:
- Lại định bỏ chạy sao? Cậu phải chịu trách nhiệm chứ!
Trúc Linh giật mình, được Kim Dạ ôm gọn trong lòng, cậu dụi dụi mặt vào sau gáy cô, nũng nịu chưa từng có:
- Ngủ thêm một chút đi, mình nghiện cậu mất!
Cô mỉm cười, họ đã đi một quãng dài để có thể lại ở bên nhau. Bất giác chạm vào bàn tay đang đặt ở eo mình. Kim Dạ hơi giật mình làm cô để ý. Các ngón tay hơi bầm, là do hôm qua cô đóng cửa bị cậu lấy tay chặn lại. Vừa thổi nhè nhẹ, vừa xót xa:
- Đau lắm phải không?
- Không, nếu không giữ cửa lại, sợ không có cơ hội được cậu tha thứ nữa. Rất đáng!
Trúc Linh đưa bàn tay lớn lên, hôn nhẹ một cái, lại thấy một hình xăm bông hoa nhỏ trên ngón giữa.
- Ở đây cũng xăm này!
- Ừm, nhẫn cậu tặng vô tình làm mất, xăm ở đó vì không quên được cậu.
Cô rất ngạc nhiên, lại tò mò:
- Vì sao là hình hoa?
- Cậu giống bông hoa nhỏ trong cuộc sống nhạt nhẽo của mình.
- Đây là cách cậu lấy lòng đám con gái sao? Luôn ăn nói trơn tru như vậy.
- Không, toàn là họ theo đuổi mình trước. Chỉ có cậu là đáng để mình theo đuổi.
- Cái miệng này thật ngọt quá. Bảo sao mật ngọt chết ruồi.
Kim Dạ bật cười, rồi lại hôn cô một cái.
- No, cậu đừng có được nước làm tới.
- Chẳng phải vừa nói ngọt sao, ngọt với mình cậu thôi!
Trúc Linh không từ chối, cô cho phép bản thân được buông thả với cảm xúc hạnh phúc này. Bao năm đằng đẵng, chỉ để đổi lại giây phút bên nhau nồng nàn.
Họ hôn nhau còn nhiều hơn đêm qua. Cô có chút sợ, vì quả thật đêm qua Kim Dạ dày vò cô rất lâu, rất mệt. Thế là khi Kim Dạ vẫn đang tham luyến đôi môi nhỏ, cô lại né sang một bên.
- Sao thế?
- Đêm qua là đủ rồi!
Vội vàng nhặt chiếc áo sơ mi của Kim Dạ vứt dưới đất rồi mặc vào người, đôi chân thon thả, chiều dài áo che vừa qua mông. Kim Dạ nhìn phong cảnh hữu tình trước mặt, chỗ nhấp nhô, chỗ nửa kín nửa hở. Thế này thì khác gì khiêu khích cậu.
Trúc Linh vừa vào nhà tắm, Kim Dạ lập tức theo sau cô. Cậu còn chả thèm mặc đồ. Trúc Linh giật mình nghe thấy tiếng đóng cửa "cạch" một cái, quay lại nhìn thì vội vàng quay đi.
- Cả đêm nhìn rồi mà cậu vẫn chưa quen sao?
Kim Dạ trêu chọc, còn Trúc Linh thì đuổi khéo:
- Cậu ra ngoài đi, mình phải đi tắm.
Kim Dạ tiến tới áp sát vào người cô. Trúc Linh cảm nhận được vật thể căng cứng đang nóng bỏng cọ vào mông mình. Kim Dạ từ phía sau, thò tay vào áo mà vần vò hai trái đào căng mọng khiến cô thở dốc.
Cả hai đứng trước bàn rửa mặt, nhìn nhau trong gương đầy u mê và gợi tình.
Cậu cắn nhẹ tai Trúc Linh, rồi hỏi nhỏ:
- Có chắc là đủ chưa?
Trúc Linh đỏ mặt, cố chối:
- Đủ...rồi..
Kim Dạ xấu xa lại di chuyển tay xuống dưới. Nơi đó đang ướt nhẹp và ấm áp.
- Vậy sao?
Trúc Linh ním chặt môi để không phát ra tiếng kêu xấu hổ nào, cô co dúm người theo từng chuyển động từ đôi bàn tay hư hỏng của đối phương.
Kim Dạ rút tay ra, ngón tay dính đầy chất lỏng màu trắng, cậu không lau mà dùng luôn bàn tay ấy đưa thằng nhỏ của mình tới thân dưới của cô gái. Cậu không dứt khoát tiến vào mà trêu chọc đưa đẩy ở phía ngoài khe hẹp.
Trúc Linh chịu hết nổi, bèn xin xỏ:
- Có thể tiến vào không?
- Cậu nói đủ rồi mà.
Kim Dạ cong môi cười, vẫn cố bắt bẻ.
- Xin cậu đấy!
Trúc Linh nói nhỏ, giọng nũng nịu xin xỏ.
- Nói lại!
- ... Đi mà!
Kim Dạ không chịu nổi cái kiểu mè nheo quyến rũ chết người ấy nữa, cậu hôn lên gáy cô, thều thào:
- Linh, mình yêu cậu!
- Ưm..mmm...
Trúc Linh thoả mãn tận hưởng sự đường mật này. Tư thế ấy khiến cả hai hưng phấn, rất sâu, rất mạnh, rất táo bạo. Trúc Linh chống tay trên bàn rửa mặt mới chống đỡ nổi những nhịp đẩy đưa của người phía sau.
Lúc sau, cả hai vẫn còn ôm nhau trong bồn tắm không dứt. Trúc Linh ngồi trên đùi Kim Dạ, còn cậu giữ chặt eo cô mà ghim xuống. Nơi ấy của cả hai không rời nhau phút nào. Phút cao trào, Trúc Linh gục trên bờ vai rộng của đối phương. Hơi ấm từ làn nước nóng ấm bốc lên mờ ảo, cô mệt mỏi thiếp đi. Còn Kim Dạ ôm cô một lúc mới xả nước sạch cho cả hai, nhẹ nhàng quấn khăn ôm cô về giường. Cô ấy, sao có thể khiến cậu say mê đến thế, như một con cáo nhỏ tinh ranh hút hồn Kim Dạ vậy!