Quán Ăn Sáng Của Bà Ngoại

Chương 10: Bánh Hành Nghìn Lớp


Công thức mới là bánh hành nghìn lớp, dùng bột mì nhào với nước nóng, nhào bột thành khối mịn trong chậu rồi chia thành từng nắm nhỏ, sau đó cán thành một chiếc bánh tròn mỏng, thoa một lớp dầu, rắc hành thái rồi cuộn lại, sau đó cuộn bánh thành dải dài, lại cán thành lớp bánh mỏng, cuối cùng rắc một lớp hành thái nhỏ và mè trắng lên trên, chiên trên chảo cho đến khi chín vàng cả hai mặt. Bánh nghìn tầng làm theo cách này sẽ ngoài giòn trong mềm, cấu trúc rõ ràng, mùi hành thơm nồng, khi ăn vào lại có thêm lớp mè trắng, hương vị càng thêm đậm đà.

So với mấy món hoành thánh nhỏ, bánh bao súp hay bánh quẩy, bánh hành nghìn lớp được giới nhân viên văn phòng ưa chuộng hơn, không cần phải ngồi ăn trong tiệm, mua một ly sữa đậu nành hoặc một ly tôm lạnh ướp hoa quế, cho bánh hành nghìn lớp vào túi giấy kraft, bước ra trạm xe buýt, bánh hành nghìn lớp vẫn nóng hổi, trong lúc chờ xe buýt cũng có thể lấy ra ăn, trở thành món ăn thu hút sự chú ý của đa số hành khách.

Nhờ thế, doanh số bán bánh hành nghìn lớp trong khoảng thời gian này tăng cao, đại đa số các vị thực khách đến đây là vì “ngửi mùi thấy thơm quá“.

“Này, món bánh hành nghìn lớp quán cô chính tông luôn đấy.” Một vị khách vừa vào cửa đã nói liến thoắng. “Tôi vốn dĩ cũng không phải người tham ăn, vậy mà hôm qua đi xe buýt thấy một cậu bé, vừa đến trạm dừng chờ lên xe, lên xe thì tìm một chỗ ngồi rồi bắt đầu ăn, chao ôi, cả chuyến xe ai cũng đói rã ra, không ai thèm nói gì, chỉ sợ mở miệng là nước dãi chảy xuống.”

Khương Tiêu Tiêu nhịn không được mà bật cười, gói bánh hành nghìn lớp trong giấy kraft rồi đưa cho thực khách, lại chào mời thêm: “Có muốn thử mấy món khác không? Quán tôi có sữa đậu nành, tào phớ, tôm lạnh, mấy món này đều có thể đóng gói mang đi.”

“Tôm lạnh là món gì? Tôi chưa ăn bao giờ.” Thực khách tự nhận mình không hề ham ăn vừa cầm túi bánh hành nghìn lớp liền mở ra ngay, cũng không sợ nóng, vừa ăn vừa hít hà, còn nghểnh cổ nhìn mấy món ăn trên bếp mà Khương Tiêu Tiêu đang làm.

“Món này giống bánh bột lọc[1], có điều làm thành hình dạng con tôm, quán tôi có tôm lạnh ướp hoa quế vị ngọt, còn có tôm lạnh chua cay vị mặn, mùa hè ăn một ly, vừa mát mẻ đã khát vừa giải nhiệt.” Khương Tiêu Tiêu cười tủm tỉm nói.

[1] Bánh bột lọc (凉粉).

chapter content


“Chà, cô chủ quán học khoa văn hay sao? Nói nghe mà thèm, vậy cho tôi một tôm lạnh ướp hoa quế đi, giữa hè tôi cũng không muốn ăn đồ cay.”

Tôm lạnh vị ngọt bán chạy hơn, thứ nhất phần lớn nhân viên văn phòng đều thích đóng gói mang đi, dùng ống hút để uống món chua cay thì hơi kỳ quái, thứ hai vị hoa quế tương đối giải khát, có thể dùng làm đồ uống. Riêng bản thân Khương Tiêu Tiêu lại thích ăn vị chua cay, mùa hè nóng nực biếng ăn, trên bàn bày một đĩa tôm lạnh chua cay làm món gỏi, rất hợp ăn kèm với cơm.

Vừa đóng gói cho vị khách trước mặt xong, phía sau lại có một vị khách xách cặp da, mặc đồ công sở, vội vàng nói: “Chủ quán chủ quán, một bánh hành nghìn lớp, một ly sữa đậu nành mang đi, làm ơn nhanh nhanh giúp tôi, tôi còn phải bắt xe buýt nữa!”

Được rồi, lại một thực khách nghe mùi mà đến.

Một buổi sáng vội vã, cả Khương Tiêu Tiêu và chị Quyên bận đến mức luôn chân luôn tay, cuối cùng cũng tiễn được nhóm thực khách đi học đi làm, mấy vị khách phía sau cũng không gấp gáp nữa.

Bà Diêu, vị thực khách thích khám phá món mới đã ăn thử tào phớ, bánh quẩy, hoành thánh nhỏ và bánh bao súp trong quán, cuối cùng bị đánh bại bởi món bánh hành nghìn lớp, mặc dù bánh tuy mềm nhưng đối với cụ bà gần chín mươi tuổi như bà Diêu thì cũng hơi khó cắn nuốt.

Dù vậy, bà Diêu vẫn kiên trì ngâm bánh hành nghìn lớp với tào phớ cho bánh mềm nhũn ra, vừa ăn vừa gật gì: “Ngon thật đó, trước giờ bà chưa ăn món nào nhiều dầu mỡ thế này.”

“Càng nhiều dầu mỡ lại càng ngon.” Mấy vị khách lớn tuổi luôn thích ôn chuyện cay đắng ngọt bùi trong quán cô, có lẽ là vì phong cách của quán ăn khiến bọn họ dễ mủi lòng nhớ về ngày xưa. “Nhà tôi hồi đó, nửa chai dầu ăn có thể dùng cả năm, dùng hoài không hết, biết vì sao không? Vì lần nào nấu cũng tiếc, dùng đũa chấm một giọt dầu rồi cho vào nồi xào rau, nước trên đũa lại dính nước rồi hoà vào trong chai, càng dùng lại càng nhiều.”

Khương Tiêu Tiêu còn trẻ, chưa từng trải qua những ngày tháng thế này, vừa nấu đồ ăn vừa nghe mọi người tán gẫu, cảm giác giống như đọc một quyển sách, rất là thú vị.



Ngoài những khách hàng cũ, gần đây quán ăn lại có một vị khách quen mới, là một chị gái ước chừng ngoài ba mươi, Khương Tiêu Tiêu nhớ kỹ như vậy là mỗi khi người này đến đều chỉ gọi hai món, bánh hành nghìn lớp và sữa đậu nành, lần nào cũng đến đây vào chín giờ sáng, ăn một cái bánh hành nghìn lớp, uống một ly sữa đậu nành xong thì rời i, khiến cho Khương Tiêu Tiêu cũng nghi ngờ tay nghề của mình, thực khách thường đến đây cho dù rất thích một món nào đó thì mỗi ngày cũng lẩm bẩm sẽ muốn thử thêm món này món nọ.

“Con bé đó à, bác có nghe nói con bé đấy vừa tới thị trấn gần đây, ở một khách sạn trên trấn.” Bà chủ quán ăn nhẹ kể. “Cũng không đi làm, ngày nào cũng ra ngoài ăn cơm rồi về khách sạn, không biết là làm nghề gì.”

“Ở khách sạn suốt luôn à, vậy chắc tốn kém lắm?” Kế bên có người nói. “Hay là đang đi công tác?”

Khách sạn gần đây nhất trong thị trấn là một chuỗi khách sạn tốc hành, giá cả xem như tương đối ổn định, có điều qua đêm cũng gần trăm tệ, phần lớn khách du lịch sẽ chọn ở homestay, vừa rẻ mà vừa có nét đặc trưng của địa phương.

“Không chừng là tới đây du lịch giải sầu?” Chị Quyên lên tiếng. “Phong cảnh ở đây cũng đẹp, có không ít người tới đây du lịch, lúc trước chỗ này có một homestay, có người ở đây nửa tháng một tháng hơn, nghỉ ngơi cho đã rồi mới về, cũng có người không thích ra ngoài, chỉ ở homestay xem tivi, gọi món mang về.”

“Nằm ở trên giường ngủ xem tivi gọi đồ ăn ngoài thì ở nhà cũng được mà?” Bà Diêu nói. “Người trẻ tuổi bây giờ cứ thích phung phí tiền bạc.”

“Ở nhà làm sao mà nằm được.” Bà chủ quán ăn nhẹ nói. “Nghe bà nói là tôi biết bà không hiểu gì người trẻ tuổi cả. Ở nhà sao có thể nằm xem tivi gọi đồ ăn được, kiểu gì chẳng bị người trong nhà mắng chết? Ở nhà nghỉ ngơi không làm việc còn tiêu tiền. Chưa kể nếu cấp trên gọi bà lên tăng ca, ở nhà thì có thể từ chối không? Nếu ra ngoài nghỉ phép thì còn có thể viện cớ, không thể lên công ty được.”

“Bà hiểu người trẻ tuổi thì sao chứ, bây giờ bà cũng là bà cô già mà, hiểu được thì có ích gì?” Bà Diêu cãi lại, hai người ngày nào cũng cằn nhằn qua lại, khách hàng trong quán cũng đã quen rồi.

“Bác nói đúng đấy.” Du Du ở bàn bên đang ăn bữa sáng vào giữa trưa lên tiếng. “Thật ra cháu đã từng ở nhà viết lách này nọ, ôi, đúng là phiền phức đủ thứ mà, người nhà cứ thấy dù sao cháu cũng ở nhà mà, có chuyện gì cũng bảo cháu làm, có đôi khi ngồi xuống viết được vài chữ là bị điện thoại cắt ngang, tới khi mọi người đi làm về thì lại khó chịu vì ngày nào cháu cũng ở phòng làm việc suốt, không quan tâm đến gia đình, cuối cùng cháu không chịu nổi, chạy tới đây giải sầu, kết quả là cuộc sống này thật sự như ở trên thiên đường, cho nên sau đó cháu về nhà không bao lâu thì lập tức quay lại đây thuê phòng trọ, tạm trú ở đây luôn.

Chủ đề trong quán ăn lúc nào cũng thế, hết chuyện này chuyển sang chuyện nọ, cuối cùng cũng không ai nhớ rõ ban đầu ai nói cái gì, tuy nhiên, ngày hôm sau khi chị gái kia đến, Khương Tiêu Tiêu cũng đặc biệt để ý nhiều hơn.

Đối phương ăn mặc rất bình thường, cũng không trang điểm, vẫn gọi một cái bánh hành nghìn lớp với một ly sữa đậu nành, sau khi lặng lẽ ăn hết thì rời đi, nhìn thế nào cũng không giống dáng vẻ nghỉ phép giải sầu.

Ước chừng qua hơn nửa tháng sau, vào một ngày nọ, khi Khương Tiêu Tiêu vừa mở cửa quán thì đột nhiên bên ngoài có người xiêu vẹo bước vào, Khương Tiêu Tiêu lập tức giật mình, vừa nhìn liền nhận ra đây là chị gái luôn đến ăn bánh hành nghìn lớp.

“Chị có sao không?” Khương Tiêu Tiêu và chị Quyên đỡ cô ấy vào quán, vừa tới gần liền nghe mùi rượu nồng nặc, hai người liếc mắt nhìn nhau, Khương Tiêu Tiêu khịt mũi một cái.

Cũng may đối phương không say lắm, chỉ là hai chân hơi yếu ớt, sau khi ngồi xuống bàn thì ngẩng đầu nhìn Khương Tiêu Tiêu cười: “Cô chủ quán, quán cô có rượu không?”

“Chỗ em là quán ăn sáng, không có bán rượu.” Khương Tiêu Tiêu cụp mắt xuống, khuôn mặt có hơi bối rối, đưa cho cô một ly sữa đậu nành. “Chị uống đi.”

Chị gái dùng thìa khuấy ly sữa đậu nành, cũng không uống vào: “Tôi biết, mọi người luôn nói sau lưng tôi, nói tôi là một con đàn bà ngày nào cũng ở khách sạn, hết ăn thì ngủ, không ra thể thống gì.”

Chị Quyên cười đáp: “Chỗ bọn chị là thị trấn nhỏ, có chút chuyện đặc biệt nào là cứ nhắc tới nhắc lui, mọi người không có ác ý đâu, em đừng để trong lòng.”

“Không sao mà, tôi cũng không quan tâm người ta nói gì.” Cô nhấp một ngụm sữa đậu nành. “Tôi quả thật bết bát như vậy mà.”



Khương Tiêu Tiêu ngẩng đầu nhìn cô: “Chị uống xong rồi tranh thủ về nghỉ ngơi đi, đừng ở bên ngoài mãi, nghỉ ngơi đầy đủ rồi thì về nhà.”

“Về nhà?” Đối phương cười nhạo một tiếng, bưng ly sữa đậu nành uống cạn. “Phụ nữ làm gì có nhà mà về?”

“Cô chủ, hình như em đang không vui đúng không?” Sau khi đối phương trả tiền rồi lảo đảo rời đi, chị Quyên nhìn sang Khương Tiêu Tiêu.

Khương Tiêu Tiêu lắc đầu: “Em không rõ sao mọi người lại muốn uống rượu, lúc trước mẹ em cũng uống rượu... Lúc cuộc sống không như ý, rất là mệt mỏi, cứ đến tối về nhà thì bà ấy lại uống rượu, cho nên bà ấy mới ra đi sớm thế. Cũng may là, cho dù uống say đến thế nào, buổi tối bà ấy nhất định sẽ về nhà.”

“Người trưởng thành đều có chuyện phiền não mà.” Chị Quyên an ủi cô.

“Phải, cuộc sống thì khó khăn, nhất là còn có một đứa con.” Khương Tiêu Tiêu khẽ thở dài. “Nhưng con cái cũng có nỗi khổ mà.”

Ngày hôm sau, chị gái kia lại đến, nhưng không còn dáng vẻ say khướt nữa, ngượng ngùng ngồi xuống bàn: “Ngày hôm qua say quá, chắc em sợ lắm đúng không?”

Khương Tiêu Tiêu lắc đầu: “Không sao mà, chị vẫn ăn bánh hành nghìn lớp và sữa đậu nành à?”

Chị gái gật đầu: “Ừ, làm phiền em.”

Thực khách trong quán cũng không đông lắm, trời nóng lên, trong quán lại không có điều hoà, phần lớn khách hàng ăn xong thì rời đi. Chị gái từ từ ăn bánh hành nghìn lớp và sữa đậu nành xong thì đột nhiên bắt chuyện với Khương Tiêu Tiêu.

“Ngày hôm qua chị có nói, phụ nữ không có nhà để về là sự thật.”

“Hả?” Khương Tiêu Tiêu ngạc nhiên nhìn cô. “Tại sao lại như thế?”

“Nhà chị là hai anh em.” Cô từ từ kể lại. “Ba chị đã mất vài năm trước, hoàn cảnh trong nhà cũng không tệ, bình thường chị với anh trai chung sống cũng hoà thuận, chị luôn cảm thấy gia đình chị rất khác mọi người, những gia đình khác thì vì tranh chấp tài sản mà đầu rơi máu chảy, nhà chị không như thế, nhưng mà không ngờ, chị còn thảm hại hơn bọn họ.”

Khương Tiêu Tiêu không biết phải tiếp lời như thế nào, đành yên lặng chờ cô nói tiếp.

“Bắt đầu từ mấy năm trước, sức khoẻ mẹ chị càng ngày càng yếu, cần có người ở bên cạnh chăm sóc liên tục, khi đó mọi người đều nói với chị, mấy việc này phải do con trai lo liệu, chị đứng nhìn là được rồi, chị cũng không quan tâm, mặc kệ người ta nói thế nào thì đó cũng là mẹ của chị, sức khoẻ bà ấy không ổn định, chị cũng thấy lo lắng không yên, ngày nào cũng chăm sóc bà.” Chị gái khuấy khuấy chiếc thìa trong ly, ánh mắt không có tiêu điểm, dáng vẻ thất thần. “Lúc đó, mẹ và anh trai đều bảo chị nên nghỉ ngơi nhiều hơn, cứ để chị dâu làm là được, chị cứ tưởng mọi người đang quan tâm chị, sợ chị mệt mỏi.”

“Vậy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Khương Tiêu Tiêu dè dặt hỏi.

Chị Quyên ở bên cạnh thở dài, dường như đã đoán được kết cục.

Truyện được edit và đăng duy nhất ở Wattpad Ve Sa Lai và vesalai.wordpress.com. Vui lòng đọc ở trang chính chủ để ủng hộ Editor.