Quan Khí​

Chương 104: Quan khí của Trịnh Thu Lực


Ngồi thêm một lát, Tiểu Triệu lái xe tới đón Vương Trạch Vinh.

Ngồi vào xe, Vương Trạch Vinh nói:

- Quay về xã.

Bây giờ hắn đã hiểu rất rõ tình thế, với tình hình trước mắt, mình chỉ có thể bám sát theo bước chân của Cố Hồng Quân, làm tốt công tác tiếp đón lãnh đạo tỉnh ủy lần này. Đương nhiên rồi, nói tới tiếp đón thì hơi quá, chỉ với việc lãnh đạo tỉnh ủy nếu như tới xã Hoàn Thành thì nhất định phải đối đãi nghiêm túc, quyết không thể để xảy ra sai lầm nào. Việc này không chỉ liên quan đến tiền đồ chính trị của Cố Hồng Quân mà cũng quan hệ đến tiền đồ chính trị của bản thân mình.

Đối với bộ máy chính quyền của xã, hiện giờ Vương Trạch Vinh lo lắng nhất chính là Trịnh Thu Lực, tên này là người của Trịnh Chí Minh, đến lúc đó cũng không biết hắn có sắp đặt gì không.

Xe dừng lại dưới tầng, Vương Trạch Vinh đi lên phòng làm việc của mình.

- Ồ, bí thư đã trở về!

Tôn Diễm Hoa ở phòng tài chính vừa thấy Vương Trạch Vinh trở về liền hớn hở cười chào hỏi, thân hình mập mạp cũng cố ưỡn ra một chút.

- Ừ.

Vương Trạch Vinh dùng giọng mũi khẽ đáp, đối với người phụ nữ này, hắn cũng không có nhiều cảm tình lắm.

Vừa mới ngồi xuống, Giang Anh Hà liền bước vào. Nhìn Vương Trạch Vinh một chút, Giang Anh Hà cười nói:

- Cũng không tệ lắm, vẻ mặt rất tốt.

Chỉ chỉ ghế salon, Vương Trạch Vinh nói:

- Trước tiên em hãy ngồi xuống, anh có mấy chuyện muốn nói với em.

Nghe thấy có chuyện muốn nói, Giang Anh Hà vội vàng ngồi xuống, chuyện công hay chuyện tư thì cô vẫn phân biệt được rõ ràng.

- Sáng hôm nay bí thư Cố gọi anh tới để nhấn mạnh chuyện tiếp đón lãnh đạo tỉnh ủy, bí thư yêu cầu chúng ta phải làm hết sức cẩn thận.

Vương Trạch Vinh nói một cách nghiêm túc.

- Chắc là không có vấn đề gì.

Tiểu Giang cũng không quá để ý tới vấn đề tiếp đãi.

Nhìn Tiểu Giang một chút, Vương Trạch Vinh quyết định nên nói ngọn nguồn cho cô nàng này.

Nhìn thoáng qua cửa.

Tiểu Giang cũng rất là thông mình, thấy Vương Trạch Vinh nhìn ra cửa, liền nhỏ giọng nói:

- Yên tâm đi, nhân việc sửa chữa lần này, em đã làm phòng anh thành hai gian, gian ngoài em kêu Tiểu Chu bên văn phòng Đảng chính trông coi, sau khi cô ấy hỏi thì mới có thể tiến vào.

Mỉm cười, Vương Trạch Vinh biết Tiểu Chu là một sinh viên đại học mới được văn phòng Đảng chính nhận vào, một cô gái rất xinh xắn, tên là Chu Ngân Hồng.

- Là như thế này, trên huyện đã xảy ra chuyện rồi, Lâm Tiến phải điều đi.

Vương Trạch Vinh nói.

- Hả! Lực lượng của bí thư Cố không phải yếu đi một chút ư.

Nhận thức của Tiểu Giang không giống như người thường, từ một người bị điều đi có thể nhận rõ tình hình lực lượng trên huyện.

Gật gật đầu tán thành, Vương Trạch Vinh nói:

- Lãnh đạo tỉnh ủy đến sẽ quyết định sự thành bại của bí thư Cố.

- Cũng đồng thời là thành bại của anh?

Tiểu Giang lại hiểu rõ ý tứ của Vương Trạch Vinh. Suy nghĩ một chút nói:

- Anh lo lắng ở xã sẽ có người làm chuyện bất lợi sao?

Gật đầu, Vương Trạch Vinh rút một điếu thuốc ra hút, nói chuyện với Tiểu Giang không tốn sức mấy.

- Vương ca, những người khác thì em không lo lắng, em chỉ lo mỗi Trịnh Thu Lực.

Tiểu Giang suy nghĩ một chút rồi nói.

Vương Trạch Vinh cũng không nói thêm cái gì, nếu Tiểu Giang đã hiểu rõ ý của mình, cô nàng chắc hẳn sẽ lo lắng việc này.

Mở cặp ra, Vương Trạch Vinh cười nói với Tiểu Giang:

- Chuyến đi Nam lần này cũng không mua được gì nhiều, chỉ mua được một cái vòng tay cho em, là phỉ thúy, cũng không biết em có thích hay không?

Giành lấy vòng tay, Tiểu Giang tươi cười nói:

- Em còn tưởng rằng anh quên mất rồi, chỉ cần đồ anh mua thì em đều thích cả.

Thấy dáng vẻ của Tiểu Giang lúc này, Vương Trạch Vinh cũng không biết là mình tặng cái vòng này là đúng hay sai.

- Vương ca, anh còn chưa đi xem qua văn phòng của Trịnh Thu Lực đó, trông thật quái quái.

Tiểu Giang đang vui liền nói với Vương Trạch Vinh.

- Vừa đúng lúc anh muốn nói với hắn chút chuyện về lãnh đạo tỉnh ủy, anh đi xem một chút.

Vương Trạch Vinh liên tục nghe Tiểu Giang nói về việc sửa sang của Trịnh Thu Lực, hắn cũng muốn tự mình đi xem một chút.

Nhìn thấy Vương Trạch Vinh đến, Trịnh Thu Lực đang đánh máy tính ở trong phòng liền đứng lên, bước tới vài bước bắt tay Vương Trạch Vinh nói:

- Bí thư Vương đã về đó à? Thu hoạch lần này có nhiều không?

Đợi sau khi cả hai ngồi xuống, Vương Trạch Vinh mỉm cười nói:

- Lần này cấp trên bố trí hoạt động này đích xác rất có ích, có rất nhiều thành thị ở phía Nam có điểm sáng về công tác.

- Ha ha, tôi thì lại nghe nói anh nhờ trò chọn đá ở phía Nam nên phát tài rồi!

Trịnh Thu Lực vừa cười vừa nói.

Không ngờ Trịnh Thu Lực lại cũng biết việc này, Vương Trạch Vinh cũng không thể không bội phục thằng ranh này tin tức nhanh nhạy.

- Mèo mù vớ cá rán, tôi cũng không ngờ lại gặp được, chiều qua tôi còn tới phòng thuế vụ trình bày đó, nộp một ít thuế, coi như là ủng hộ đất nước.

- Anh còn đi nộp thuế nữa ư!

Trịnh Thu Lực cảm thấy rất khó tin, có ai phát tài lại chạy đi nộp thuế không, e là cũng chỉ có thằng ranh Vương Trạch Vinh làm như vậy mà thôi!

- Anh thấy tôi bố trí phòng này thế nào?

Trịnh Thu Lực thấy Vương Trạch Vinh đang nhìn căn phòng mới tân trang của mình liền hỏi. Về việc này thì hắn rất hài lòng.

Trong vòng một tuần, kỳ thật cũng chỉ là sửa lại vài chỗ mà thôi.

Thực ra vừa vào cửa là Vương Trạch Vinh đã bắt đầu quan sát, gian phòng này của Trịnh Thu Lực trông thật quái dị, điều khiến Vương Trạch Vinh cảm thấy quái nhất chính là một cái đèn lớn ở trên bàn làm việc, hơn nữa còn còn là loại đèn có lồng chụp.

Chỉ vào cái đèn, Vương Trạch Vinh khó hiểu hỏi:

- Sao chỗ này lại lắp cái đèn làm gì, trong phòng này rất sáng sủa, trên bàn cũng rất sáng mà.

- Ha ha, có thêm đèn càng sáng.

Trịnh Thu Lực cũng không muốn nói lý do lắp đèn với Vương Trạch Vinh. Nguyên nhân lắp đèn là do Bất quá tam nói với hắn rằng, ngũ hành của Trịnh Thu Lực còn thiếu hỏa, có thêm cái đèn ở chỗ này, có thể giúp hắn bổ sung thêm hỏa tính, trong bát tự của Trịnh Thu Lực thì hỏa chính là quan tinh (ngôi sao bản mệnh) của hắn, hỏa khí không ngừng được rót vào, quan vận (vận làm quan) của Trịnh Thu Lực sẽ rất vượng.

Thấy Trịnh Thu Lực không nói, Vương Trạch Vinh cũng không truy hỏi, hắn nhớ rõ mình từng xem qua một quyển sách nào đó, nếu thường xuyên có một ngọn đèn lớn chiếu lên đỉnh đầu thì sẽ khiến cho người đó đau đầu choáng váng. Nếu như thật sự có phong thủy, Trịnh Thu Lực làm một cái đèn lớn chiếu vào như vậy, không bất tỉnh mới là lạ. Bây giờ có rất nhiều khách sạn đều làm một cái đèn ngay trên giường ngủ, mỗi lần Vương Trạch Vinh ở khách sạn đều cố gắng tránh cái đèn đó.

- Chủ tịch Trịnh, trên huyện đã thông báo, lãnh đạo tỉnh ủy có khả năng sẽ tới xã chúng ta kiểm tra công tác xây dựng Đảng trong Hợp tác xã, chúng ta nhất định phải làm việc này thật tốt.

Vương Trạch Vinh quyết định trước tiên nên móc ngoặc với hắn một chút.

- À, việc này thì tôi biết rồi, chính quyền xã sẽ hết sức làm tốt việc này.

Mặc dù nói thì như vậy, nhưng Vương Trạch Vinh lại thấy rõ vẻ mặt không coi trọng của Trịnh Thu Lực.

"Thằng ranh này chẳng lẽ không sợ gánh trách nhiệm nếu không làm tốt công việc sao?"

Vương Trạch Vinh nghĩ thầm, chẳng lẽ hắn quyết định đến lúc đó sẽ đổi một công việc khác sao?

Vương Trạch Vinh nhìn qua quan khí của Trịnh Thu Lực một chút.

Vừa mới nhìn một chút, Vương Trạch Vinh lại càng hoảng sợ, quan khí của Trịnh Thu Lực bây giờ thật vô cùng thê thảm.

Vốn trước đây quan khí của Trịnh Thu Lực là màu trắng rất dày, ngoài ra còn thấy được một chút tia quan khí màu phấn hồng. Nhưng chỉ sau một tuần, quan khí của Trịnh Thu Lực lại xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, quan khí của hắn không chỉ cực kỳ lỏng lẻo mà số tia quan khí màu phấn hồng đã mất hẳn. Hơn nữa số quan khí màu trắng còn đang tiêu tán đi.

Nhìn quan khí của Trịnh Thu Lực, lại nhìn hướng quan khí của mình, Vương Trạch Vinh cũng lại càng hoảng sợ, chỉ ngồi trong phòng này không bao lâu, vậy mà không ngờ quan khí của mình lại bắt đầu bất ổn.

Con mẹ nó! Rõ ràng là do căn phòng của Trịnh Thu Lực, thật sự là dọa người, không ngờ đây lại là một căn phòng phá hủy quan khí.

Từ trên ghế đứng lên, Vương Trạch Vinh mỉm cười nói với Trịnh Thu Lực:

- Nếu bên ủy ban xã đã sớm có chuẩn bị, chúng ta sẽ hết sức làm tốt công việc này nhé. Nói xong liền vội vàng đi ra bên ngoài.

Vương Trạch Vinh thật không dám ngồi nhiều trong phòng này, sức mạnh phá hủy quan khí ở phòng này thật là mạnh.

Chẳng lẽ tên Bất quá tam đó có thù oán gì với Trịnh Thu Lực sao, sao lại làm một căn phòng kinh người như vậy. Phàm là người nào ở lâu trong cái phòng này thì cũng đừng nghĩ tới việc làm quan nữa!

Biết được Trịnh Thu Lực có thể sẽ nhân lúc lãnh đạo tỉnh ủy đến để quấy rối, Vương Trạch Vinh cũng không muốn nói cho hắn chuyện về phong thủy. Dù sao thằng ranh này cũng không phải người tốt, tự bản thân hắn tạo ra phong thủy như vậy thì cứ để hắn hưởng thụ đi.

- Thế nào? Phòng của Trịnh Thu Lực rất quái lạ đúng không?

Tiểu Giang nhìn thấy Vương Trạch Vinh trở lại phòng, lập tức chạy tới cười hỏi.

Vương Trạch Vinh cũng không có nói gì mà chỉ chăm chú nhìn quan khí của Tiểu Giang, quả nhiên quan khí của Tiểu Giang cũng yếu đi vài phần.

Nói với Tiểu Giang rất nghiêm túc:

- Em không phát hiện rằng ở lâu trong phòng hắn thì không thoải mái sao?

Vương Trạch Vinh cũng chỉ có thể nói như vậy.

- Đúng vậy, mấy ngày nay em thường xuyên đến phòng hắn xem thi công, mỗi lần tới thì toàn thân đều lạnh lạnh, hết sức khó chịu.

Nghe xong Tiểu Giang nói như vậy, Vương Trạch Vinh nói:

- Bây giờ phòng hắn đã lắp đặt xong hết rồi, không có việc gì thì đừng chạy tới đó.

Nghe được lời này, trong lòng Tiểu Giang liền động, nhỏ giọng nói với Vương Trạch Vinh:

- Vương ca, anh cũng không phải không biết trái tim em, ngoại trừ anh thì không ai có thể khiến em động tâm, nhất là tên Trịnh Thu Lực thì lại càng không.

Ngất, sao lại thế hả! Vương Trạch Vinh biết Tiểu Giang hiểu nhầm ý mình, lắc lắc đầu.

- Đừng lắc đầu nữa, em nghe lời anh là được.

Tiểu Giang dịu dàng nói.

- Em thông báo cho các ủy viên Đảng ủy xã, hai giờ chiều nay họp, bố trí công việc tiếp theo.

Vương Trạch Vinh cũng không muốn nghĩ tiếp về chuyện này, lập tức chuyển sang bố trí công việc.

- Vâng.

Tiểu Giang vội đáp.

Trông thấy bộ mông đầy đặn của Tiểu Giang, eo dường như cố ý đong đưa, trong lòng Vương Trạch Vinh lại nóng lên.

Cầm lấy điện thoại trên bàn ấn một số rồi chờ nghe máy.

- Hàm Yên, anh đã về.

Vương Trạch Vinh dịu dàng nói.

- Em đã sớm biết rồi, biết anh có công việc muốn nói, cho nên không gọi tới quấy rầy anh.

Lữ Hàm Yên giải thích.

- Trưa nay anh đến nhà em ăn cơm.

Vương Trạch Vinh nói.

- Tốt quá, em sẽ bảo mẹ đi mua đồ ăn anh thích.

Nói tới đây, Lữ Hàm Yên lí nhí nói:

- Em về tắm rửa đã.

- Ha ha.

Vương Trạch Vinh cười phởn, hai người đem chuyện tắm rửa làm ám hiệu, xem ra Hàm Yên còn thẳng thắn hơn cả mình!

Nghĩ đến thân thể trắng mịn của Lữ Hàm Yên, Vương Trạch Vinh nhìn lại thời gian một chút