Quan Khí​

Chương 105: Chính khí màu đỏ


Trạch Vinh đang ngồi nhìn đống văn kiện chất đồng trên bàn, chờ đợi hết giờ thì Giang Anh Hà tiến vào.

- Vương ca, có chuyện gấp cần xử lý.

- Chuyện gì?

Vương Trạch Vinh nhìn đồng hồ một chút. Sao lại tới lúc hết giờ mới có chuyện, cũng không biết là có việc gấp gì.

- Là như thế này, vừa rồi bí thư Sa Thổ mới gọi điện thoại tới, nói thôn dân đang tự phát tổ chức chuẩn bị đưa tang bí thư tiền nhiệm. Bởi vì thôn dân càng lúc tụ tập càng nhiều nên bọn họ đặc biệt báo cáo sự việc này.

Giang Anh Hà nói.

Nghe xong lời này, Vương Trạch Vinh nhướng mày, hỏi:

- Có biết nguyên nhân không?

Tình hình của cố bí thư Phó Kiến Quân thì hắn cũng biết chút ít, Phó Kiến Quân là bí thư đầu tiên của thôn Sa Thổ, người này có uy vọng rất cao ở trong thôn, nghe nói là đã làm được rất nhiều việc tốt.

- Em đã hỏi thăm qua, bí thư Phó đang truy bắt tội phạm bên ngoài tới thì bị đâm hơn hai mươi dao mà chết.

Tiểu Giang vừa nói vậy, Vương Trạch Vinh mới nhớ lại, ngày hôm trước Tiểu Giang có nhắc qua việc này trong điện thoại, lúc ấy mình cũng không quá để ý. Không ngờ thanh thế việc này lại lớn như vậy, toàn bộ mọi người trong thôn đều tự phát đi tiễn đưa hắn!

Có rất nhiều thôn dân tự tổ chức đi đưa tiễn Phó Kiến Quân, hơn nữa lại chết do truy bắt tội phạm, nghĩ tới đây, Vương Trạch Vinh nói với Tiểu Giang:

- Chúng ta tới thôn Sa Thổ xem một chút.

Bây giờ là thời kỳ quan trọng, bất cứ chuyện gì cũng phải tiến hành với sự điều khiển, quyết không để xảy ra chuyện gì lớn. Vương Trạch Vinh có phần sốt ruột.

Sau khi gọi điện thoại báo với Lữ Hàm Yên rằng mình không thể đi ăn cơm, Vương Trạch Vinh cùng Giang Anh Hà lên xe đi thẳng tới thôn Sa Thổ.

Thôn Sa Thổ cách ủy ban xã hơn 10km, trước kia nơi này dân ở đây sống rải rác, sau khi tiến hành xây dựng Hợp tác xã, thôn chọn một khu đất san bằng phẳng rồi xây nhà cửa, dân số rải rác liền tụ tập về đó.

Đá ở thôn Sa Thổ vô cùng phong phú, vài năm gần đây thị trường vật liệu xây dựng tăng cao. Thôn Sa Thổ thông qua hình thức cổ phần của Hợp tác xã để khai thác đá, mỗi tháng từ việc tiêu thụ đá mà thôn dân cũng thu được lợi hết sức khả quan.

Thôn ủy thôn Sa Thổ còn thông qua nhà nông để kinh doanh các sản phẩm nuôi trồng, thu nhập của thôn dân cũng rất ổn.

Xe đi sâu vào trong xã, Vương Trạch Vinh phát hiện không khí trên đường rất nặng nề, khắp nơi đều là nhạc tang, sau khi tiến vào trụ sở thôn ủy, bí thư thôn Lý Vô Úy vội vàng ra đón.

- Bí thư Vương, sao ngài lại đích thân tới chứ?

Lý Vô Úy bắt tay Vương Trạch Vinh nói.

Bắt tay Lý Vô Úy, Vương Trạch Vinh nói:

- Tôi muốn anh kể lại chi tiết tình hình.

Sau khi ngồi xuống, Lý Vô Úy đưa một bản báo cáo cho Vương Trạch Vinh nói:

- Bí thư Vương, đây là báo cáo liên quan đến đồng chí Phó Kiến Quân mà chúng tôi đã thu thập trong hai ngày qua, rất cảm động!

Nhận lấy bản báo cáo, Vương Trạch Vinh xem một cách chăm chú.

Càng xem thì Vương Trạch Vinh lại càng cảm động, hắn thật không ngờ một người lại có thể làm được những việc tốt như vậy.

- Đúng là một vĩ nhân!

Vương Trạch Vinh xem xong báo cáo liền thở dài nói.

Gật mạnh đầu, tâm tình Lý Vô Úy cũng nặng nề nói:

- Có thể nói mọi nhà trong thôn Sa Thổ đều chịu ân huệ của đồng chí ấy, bí thư Phó còn đem 90% tiền lương của mình ra làm việc tốt, hơn nữa lại còn làm một cách bí mật, không cho ai hay biết.

Nói tới đây, Lý Vô Úy đưa ra mấy cuốn nhật ký nói:

- Đây là thứ tìm được trong nhà Phó Kiến Quân, là một cuốn nhật ký mà Phó Kiến Quân đã viết trong bao năm qua, bên trong có ghi lại những việc mà bí thư Phó đã làm.

Sau khi lật quyển sổ ra xem một lúc, Vương Trạch Vinh cảm khái nói:

- Hầu hết là những việc không lớn, là chuyện mà chúng ta có thể thấy thường xuyên ở xung quanh, có một chuyện là mỗi ngày bất kể mưa gió đều đi gánh nước giúp lão Trịnh, đây là một việc rất nhỏ, nhưng trong số chúng ta liệu ai có thể kiên trì trong thời gian dài như vậy?

Giang Anh Hà ở bên cạnh sau khi lật một quyển nhật ký khác xem cũng cảm thán nói:

- Không ngờ lại có một Đảng viên tốt như vậy!

- Phó Kiến Quân chết như thế nào?

Anh kể lại chi tiết xem. Vương Trạch Vinh nói với Lý Vô Úy.

- Là như thế này, ngày hôm trước Phó Kiến Quân có đi ngang qua một khu đất ở đầu thôn, nghe được sau sườn núi có tiếng động, đi tới nhìn thì thấy có hai tên đàn ông đang cướp vợ của Lý đại cẩu, một tên thì cầm dao uy hiếp vợ Lý đại cẩu cởi quần áo. Trông thấy tình hình như vậy, Phó Kiến Quân hô tô một tiếng rồi xông tới, hai tên kia là tội phạm từ nơi khác chạy trốn tới đây, sau khi tới đây thì đoán là do thiếu tiền, trông thấy vợ của Lý đại cẩu đi có một mình nên muốn cướp của hiếp người, vừa lúc lại đụng phải Phó Kiến Quân.

Nghe đến đó, Tiểu Giang cả kinh nói:

- Một người già cả như Phó Kiến Quân sao có thể đấu lại hai thằng thanh niên chứ?

Gật đầu, Lý Vô Úy xót xa nói:

- Hô xong, Phó Kiến Quân cũng biết không đủ sức mạnh, nhặt lấy một thanh gỗ ở ven đường xông tới đánh hai tên kia, ngoài miệng thì kêu vợ của Lý đại cẩu chạy mau.

Chuyện tình sau đó thì Vương Trạch Vinh có thể đoán được cơ bản, vợ của Lý đại cẩu trốn thoát, Phó Kiến Quân thì ở lại, trong lúc đánh nhau bị đâm hơn 20 dao nên ngã xuống trong vũng máu.

Lý Vô Úy kể xong liền nói:

- Sau đó toàn thể thôn dân đều cùng nhau tham gia truy bắt hai tên tội phạm kia và đã bắt được chúng ở trong một cái hang động.

- Bây giờ thôn dân tự động tổ chức là có chuyện gì xảy ra?

Vương Trạch Vinh hỏi.

- Bí thư Vương, sau khi chuyện của Phó Kiến Quân xảy ra, mọi người liền tụ tập lại kể ra những chuyện tốt mà ông ấy đã làm, không kể thì không biết, sau một lúc nói chuyện thì mới phát hiện là hầu hết mọi nhà trong thôn đều nhận được ơn huệ của ông ấy. Sau đó mọi người còn tìm thấy trong nhà ông ấy một đống biên lai chuyển tiền, tất cả đều là các lần quyên góp giúp đỡ nhân viên bị tai nạn ở các nơi. Thôn dân càng nghĩ càng thấy ông ấy quá tốt, mọi nhà đều phát nhạc tang, nhà nhà đều mua pháo để đốt, rồi làm vòng hoa. Bí thư Vương, việc này chúng tôi cũng tham gia.

Từ đáy lòng, Vương Trạch Vinh cũng rất kính nể Phó Kiến Quân này, đứng dậy nói với Lý Vô Úy:

- Dẫn tôi đến nhà Phó Kiến Quân để tôi thắp một nén hương.

Đi tới nhà Phó Kiến Quân, gian nhà được xây theo hình ống, cùng một loại như những nhà khác, thế nhưng khi Vương Trạch Vinh đi vào trong phòng thì thấy tuyệt đối bần hàn, không hề có thứ gì đắt tiền cả, phỏng chừng thứ đáng giá nhất chính là một cái TV rất cũ.

Người ở nông thôn sau khi chết đều phải chôn cất chu đáo, quan tài của Phó Kiến Quân được đặt giữa nhà, người nhà của lão đều mặc đồ tang quỳ xung quanh khóc lóc.

Sau khi thấy gia cảnh trong nhà Phó Kiến Quân thì lại càng kính phục vị cố bí thư này.

Nhận lấy một nén hương từ tay Lý Vô Úy, vái ba vái rồi cắm lên bát hương.

Làm xong việc này, Vương Trạch Vinh nhìn tấm di ảnh của Phó Kiến Quân, trong lòng thầm nghĩ: "Mong bí thư Phó an nghỉ nơi suối vàng".

Hôm nay sau khi đọc được tài liệu về Phó Kiến Quân, trong lòng Vương Trạch Vinh rất chấn động, vốn trước đây khi thấy những nhân vật ưu tú trên TV thì hắn thường không tin, hắn luôn cho rằng đa phần đều làm giả dối. Thế nhưng, khi tận mắt thấy chuyện xảy ra bên cạnh, hắn rất cảm động, hóa ra vẫn có người như vậy tồn tại, cả đời không cầu gì cho bản thân mà chỉ mong ước phục vụ cho nhân dân!

Đây mới là một Đảng viên chân chính!

Xoay người nhìn lại quan tài của Phó Kiến Quân, nằm ở bên trong chính là một cụ già khiến người khác kính nể.

***! Vương Trạch Vinh giật mình, nhắm mắt lại, khi mở ra hắn thấy một chuyện đặc dị.

Ở phía đầu quan tài của Phó Kiến Quân không ngờ lại có một đoàn khí màu đỏ, đoàn khí này khá giống quan khí nhưng không phải quan khí. Đoàn khí này là từ trong quan tài bốc lên.

Thấy đoàn khí này, Vương Trạch Vinh lại quan sát quan khí của mình, hắn thấy những tia màu trắng đại biểu cho chính khí trong quan khí của mình trong nháy mắt lại tăng lên vài phần, phần bạch khí lại càng thẳng đứng.

Chính khí muốn tăng mạnh cần phải gương mẫu!

N