Quân Môn Nịch Ái

Chương 103: Kỷ Tử ngạo kiều


"Mộc Lân." Thất thần xong, bá một tiếng từ trên mặt đất bò lên, mấy người Dương Việt Bân hướng về Mộc Lân tới gần, đương nhiên, bước chân như cũ là thật cẩn thận.

Mộc Lân xoay người, nhìn mấy người bước đi kỳ quái đến bên mình, trên mặt xẹt qua một tia buồn cười, "Các cậu đây là đang làm cái gì?" Đi bước hầu sao?

Ho khan một tiếng, Cảnh Hữu Lam khôi phục trấn định, đi đến trước mặt Mộc Lân đứng yên cách Mộc Lân hơn một mét.

"Mộc Lân, đây là sủng vật của cô?" Xem bộ dáng rất giống, chính là sủng vật này, có điểm dọa người.

Nghe được hai chữ sủng vật, Mộc Lân còn chưa phản ứng, Kỷ Tử liền trực tiếp hướng về phía Cảnh Hữu Lam đột nhiên nhếch miệng, uy hiếp mười phần, sợ tới mức Cảnh Hữu Lam nhanh chóng lùi lại.

Nhìn Kỷ Tử phản ứng, Mộc Lân thấp thấp cười, nói: "Không, đây là bạn của tôi, nó kêu Kỷ Tử." Cô chưa từng đem Kỷ Tử trở thành là sủng vật đối đãi, nó vẫn luôn là cùng cô cùng nhau sinh hoạt, là người nhà.

"Kỷ Tử?" Mấy người nhìn nhau, "Nguyên lai nó chính là Kỷ Tử trong truyền thuyết a." Phía trước nghe Mộc Lân nhắc tới Kỷ Tử, lại không nghĩ rằng thế nhưng là một con Hải Đông Thanh.

Hải Đông Thanh a! Thế nhưng sẽ kêu như vậy như vậy.. một cái tên quái dị, nhưng là, lại rất có phong cách của Mộc Lân.

Nghe được đối phương nói, Kỷ Tử lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực kiều (chu) mông, liền kém một cái xòe đuôi khổng tước.

Kia ý tứ trên mặt tương đương rõ ràng, nguyên lai các người đều nghe qua đại danh của bổn Kỷ Tử, kia bổn Kỷ Tử đại gia liền bất hòa các người so đo các ngươi vừa mới nó nói bổn Kỷ Tử đại gia là sủng vật, đây là một chuyện vô cùng lớn.

Đối với Kỷ Tử hiện tại đột nhiên trở nên càng thêm ngạo kiều, Mộc Lân tỏ vẻ bất đắc dĩ.

* * *

Nhưng mà, Kỷ Tử linh tính lại làm đến mấy người Cảnh Hữu Lam tấm tắc bảo lạ, nhìn Mộc Lân, Dương Việt Bân hỏi một vấn đề cực độ xuẩn manh.

"Mộc Lân, nó có thể hay không.. Cắn người?" Nguyên bản muốn hỏi chính là có thể hay không ăn người, rốt cuộc trong truyền thuyết Hải Đông Thanh là sẽ ăn trẻ nhỏ, hơn nữa Hải Đông Thanh này, nhìn qua cái đầu cũng rất lớn, vẻ mặt hung (dữ) tướng.



Kỷ Tử tỏ vẻ, rõ ràng nó là vẻ mặt manh (dễ thương, đáng yêu) tướng, soái tướng.

"Yên tâm, Kỷ Tử không ăn người, nó thích ăn nhất là màn thầu." Đáng tiếc, Mộc Lân vừa nói xong, Kỷ Tử lại kháng nghị.

Nó nơi nào thích ăn màn thầu, nó thích ăn nhất chính là thịt, thịt hiểu hay không; rõ ràng là Mộc Lân là bởi vì thường xuyên lười biếng mà ăn màn thầu, chọc đến nó rất nhiều thời điểm cũng đến thường xuyên gặm màn thầu.

Có từng gặp qua Hải Đông Thanh ăn chay không, tại đây, chính là nó, đại danh Kỷ Tử.

Tuy rằng nghe không hiểu tiếng kêu của Kỷ Tử, nhưng là lúc này bọn họ đại khái có thể suy đoán ra, nó tuyệt đối là ở kháng nghị.

Xem ra, đây là một con Hải Đông Thanh thâm chịu Mộc Lân độc hại.

* * *

"Kỷ Tử chào cậu, tôi kêu Dương Việt Bân, là bạn rất tốt rất tốt của Mộc Lân." Xoa xoa tro bụi trên tay, Dương Việt Bân ngây ngốc đối với Kỷ Tử vươn tay; đến nỗi vì cái gì lau tay, đương nhiên là sợ làm dơ một thân lông chim soái khí trắng tinh của Kỷ Tử.

Đây chính là Hải Đông Thanh a, bình thường nào có thể tiếp xúc gần gũi như vậy.

Lại không nghĩ, động tác này của Dương Việt Bân xem ở trong mắt của tân binh khác, đó là tuyệt đối ngốc mũ.

Tuy rằng Hải Đông Thanh này nhìn qua xác thật có linh tính, nhưng là, bắt tay, cậu ta là đang nói giỡn sao?

Hải Đông Thanh nếu có thể cùng cậu ta bắt tay, bọn họ liền..

Đáng tiếc người nào đó thề độc còn không có nói xong, lại thấy kia đôi cánh đang đóng lại kia tại đây một khắc mở ra, cánh ổn định vững chắc dừng ở lòng bàn tay của Dương Việt Bân.

Này Ưng, thành tinh!