"Được!"
Xuất phát từ tín nhiệm đối với Vân gia, Quân Phượng Linh cũng không hỏi nhiều, bà nhận lấy quả Long Tiên rồi lập tức cắn một cái, hương thơm ngào ngạt tràn ngập khắp khoang miệng.
Cùng lúc đó...
Ầm một tiếng, trên đầu Quân Phượng Linh xuất hiện gió lốc, không bao lâu sau thì lôi kiếp kéo đến, sấm sét ầm ầm giáng xuống.
Trước đó, thời điểm mấy người Vân Thanh Nhã đột phá, nhờ có Vân Dực hỗ trợ nên bọn họ vượt qua dễ dàng.
Tuy nhiên, hiện tại Vân Dực không có ở đây, hai người Quân Phượng Linh và Diệp Cảnh Thần chỉ có thể dựa vào bản thân vượt qua lôi kiếp.
Lôi kiếp giằng co rất lâu trên bầu trời Quân thành, khiến cho bá tánh trong thành lo sợ không thôi, bọn họ không dám bước ra khỏi cửa nửa bước, sợ bản thân bị cuốn vào trận chiến của cường giả.
_______________
Ngoại thành phía tây.
Quân lão gia tử và Hồng Lăng vất vả chống đỡ, chiến đấu suốt mấy tháng làm hai người tiều tụy đi không ít, nếu còn tiếp tục kéo dài, sợ rằng khó mà thủ được tây môn.
"Quân lão gia tử, linh dược Vân cô nương lưu lại có còn không?" Hồng Lăng lau mồ hôi trên trán, sắc mặt có hơi tái nhợt.
"Ngày hôm qua đã dùng hết rồi!" Quân Lâm Thiên cười khổ: "Hồng lão châu chủ, lúc trước bảo ngài đến Linh Châu là vì bảo vệ an toàn cho ngài, không ngờ kết quả lại làm phiền ngài cùng liên thủ cản ngoại địch."
Hồng Lăng mỉm cười, không cho lời Quân lão gia tử nói là đúng: "Tại hạ cũng từng nhận quả Long Tiên từ chỗ Vân cô nương, tất nhiên là không thể khoanh tay ngồi nhìn."
Huống chi.....
Con gái ông đã chết, ông cũng không còn gì luyến tiếc đối với thế giới này.
Nếu có thể tử trận trên chiến trường, cũng xem như là được giải thoát.
Đối mặt với cường giả xông tới ồ ạt, Hồng Lăng từ từ nhắm hai mắt lại, rất lâu sau ông mới mở bừng mắt ra, giữa bầu trời xanh thẳm dường như hiện lên bóng dáng phong hoa tuyệt đại của Hồng Loan.
Bóng dáng kia xuất hiện ngày càng gần, dường như chỉ cần chớp mắt một cái thì nó đã đến ngay trước mặt, hơn nữa còn rất chân thật....
Hồng Lăng dụi mạnh hai mắt, lần nữa giương mắt nhìn lại, ông bất ngờ phát hiện bóng dáng ấy đã đến trước mặt mình. Dáng vẻ kiều diễm ấy quen thuộc đến nhường nào, làm khóe miệng Hồng Lăng kéo ra nụ cười khổ.
"Xem ra, ta đúng là quá thương nhớ Loan Nhi, bây giờ còn xuất hiện cả ảo giác. Thật không biết lúc nào cha con chúng ta mới có thể đoàn tụ."
Quân lão gia tử cũng trông thấy bóng dáng đỏ rực kiều diễm ấy, ông cũng dùng sức dụi mắt, mặt lộ vẻ kinh ngạc không thôi.
"Ngài là vì quá nhớ con nên xuất hiện ảo giác, vậy còn ta là gì? Quá áy náy chăng?"
Trừ ảo giác hình ảnh, bên tai Hồng Lăng còn vang lên giọng nói nhỏ nhẹ của thiếu nữ: "Cha, con về rồi....."
Cha, con về rồi!
Hồng Lăng hơi hơi hé miệng, một giọt nước mắt bỗng dưng chảy xuống, ông chỉ biết mỉm cười chua xót.
"Nếu đây là một giấc mộng, ta tình nguyện vĩnh viễn đừng thức dậy."
Như vậy, ông sẽ được ở cạnh con gái mãi mãi, cha con không phải âm dương cách biệt nữa.
Ầm!
Đúng ngay lúc này, công kích của cường giả Linh Thần Đại Lục đã đánh tới trước mặt Hồng Lăng.
Tầm mắt Hồng Lăng cứ nhìn chằm chằm bóng dáng tựa như mộng ảo, từ đầu đến cuối chưa có khắc nào dứt ra...
Quân Lâm Thiên nhìn thấy nguy hiểm đã cận kề Hồng Lăng, liền cả kinh: "Hồng lão châu chủ, cẩn thận!"
Đáng tiếc....
Đã không còn kịp....
Hồng Lăng nhìn công kích tới gần, ông mỉm cười, nụ cười chan chứa nước mắt, vô cùng thê lương.
"Loan Nhi, trước khi chết, cha có thể gặp lại con một lần, thật tốt...."