Dù tuổi hắn còn nhỏ nhưng lại có thiên phú cực kỳ cường hãn, vì xuất thân đê tiện nên Cao Đồ chưa từng liếc nhìn hắn.
“Nếu Vân cô nương đã mở miệng, vậy Hoàng đế Long Nguyên Quốc để Thất hoàng tử đảm nhiệm.”
Tư Quỳnh cười nịnh nọt: “Vân cô nương, không biết còn có chuyện gì phân phó?”
“Ngươi đi xuống theo Khinh Yên, muốn làm cái gì nàng sẽ phân phó ngươi đi làm.” Vân Lạc Phong trầm ngâm một lúc, nói.
“Vâng.”
Tư quỳnh chắp tay, đầy mặt tôn kính.
Nhìn bóng dáng Khinh Yên rời đi, Vân Lạc Phong trầm mặc, thật lâu sau, nàng nhìn nam tử trước mặt, hỏi: “Linh Môn là thế lực sau lưng Long Nguyên Quốc, mà Bạch Gia là thế lực sau lưng Kim Quốc, chỉ là không biết thực lực Bạch gia và Linh Môn có tương đồng hay không?”
“Bạch gia và Linh Môn bất đồng, cho dù có một trăm Linh Môn cũng không thể so sánh với Bạch Gia.”
“Vì sao?”
Bỗng nhiên trong đầu Vân Lạc Phong hiện ra dung nhan tuấn mỹ tà mị kia, tâm dần dần trầm xuống.
“Bạch gia có Bạch Túc!” Vân Tiêu hơi nhíu mày, trong ánh mắt lãnh khốc là sự nghiêm túc: “Nếu không có Bạch Túc, thế lực Bạch gia và Linh Môn sẽ không chệnh lệch quá lớn.”
Bạch Túc…
Đôi mắt Vân Lạc Phong hơi tối lại: “Hắn và phụ mẫu quá cố của ta hình như có quan hệ, chỉ là không biết rốt cuộc hắn có lai lịch gì.”
Lúc đầu, nàng cho rằng thực lực Bạch gia và Linh Môn sẽ không chệnh lệch quá lớn, không nghĩ rằng nàng suy nghĩ quá đơn giản!
Đối phó với Linh Môn khá dễ dàng, nếu gặp phải Bạch gia, chỉ sợ cũng không có dễ dàng như vậy…
“Lần sau, nếu gặp lại Bạch Túc, ta không có bên cạnh nàng, nàng đừng chiến đấu với hắn.”
Trong ánh mắt nam nhân lãnh khốc hiện ra sự quan tâm không dễ phát hiện, mặt than cũng hơi khẩn trương.
Nam nhân kia quá mức nguy hiểm, nếu một mình Vân Lạc Phong đối mặt với hắn, khẳng định sẽ thua thiệt!
“Ta hiểu.” Vân Lạc Phong chậm rãi ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt lãnh khốc của nam nhân kia: “Ta sẽ không một mình chiến đấu với hắn.”
Vân Tiêu nhìn Vân Lạc Phong thật sâu: “Ta để Tư Quỳnh ở bên cạnh nàng là vì thực lực của hắn cũng không tồi, lúc ta không có ở đây, có thể tạm thời bảo hộ nàng! Đợi đến khi nàng không cần hắn nữa, có thể tùy ý xử trí.”
“Vân Tiêu.”
Vân Lạc Phong tiến lên hai bước, ôm chặt lấy thân thể nam nhân.
“Cảm ơn ngươi…”
Thiếu nữ nhẹ giọng nỉ non làm thân mình Vân Tiêu hơi cứng lại, hắn giơ tay lên, gắt gao ôm chặt thân thể của nàng.
Cúi mặt xuống, đôi môi đỏ yêu dị kéo lên một đường cong cực lớn.
“Ta đã nói rồi, ta sẽ bảo hộ nàng!”
Nếu hắn lựa chọn bảo hộ nàng, sẽ không để nàng phải chịu thương tổn! Bất luận là Bạch gia, hay là những người khác…
“Khụ khụ.”
Đột nhiên, bên cạnh vang lên một tiếng ho khan, Vân Lạc Phong vội vàng thoát khỏi cái ôm của Vân Tiêu, liếc nhìn lão giả đang từ bên ngoài đi vào trong viện.
“Gia gia, người thật nhàn hạ thoải mái, còn có thể chạy tới nơi này quấy rầy cháu gái người dạy dỗ nam nhân?”
Nàng nhẹ nhướng mày, cười như không cười nhìn lão giả có chút xấu hổ.
“Nha đầu thúi, ta mới vừa trở lại Vân gia, đã nghe nói ngươi mới nhận một người sai vặt.” Lão giả hề cảm thấy hổ thẹn vì hành vi của chính mình, giọng điệu ông khong tốt nói: “Người Vân gia chúng ta đã đủ nhiều, nuôi dưỡng nhiều người như vậy phải tốn rất nhiều bạc ngươi có biết không? Thật là không làm đương gia không biết củi gạo quý giá, ngươi cho rằng bạc của lão tử bạc là nhặt được hay sao?”
“Hình như bạc trong Vân gia đều là do cháu kiếm.” Vân Lạc Phong nhún vai, đáp lại một câu.
Lão gia tử trừng mắt nhìn Vân Lạc Phong: “Cái gì mà cháu kiếm? Của cháu chính là của ta! Bạc đó đều thuộc về ta, hơn nữa cháu trả cho tên sai vặt kia bao nhiêu tiền công?”
“Miễn phí.” Vân Lạc Phong nhẹ nhàng xoa mũi: “À, hơn nữa, thân phận của gã sai vặt này là môn chủ Linh Môn…”