“Ngươi thân là khách nhân của Diệp trạch, nhất định phải nghe theo ta nói! Nếu ngươi không xin lỗi Nhu nhi, ta sẽ đuổi ngươi đi, ngủ lại đầu đường!”
Nàng cho rằng chính mình đã nói như vậy, tiểu nha đầu này tất nhiên sẽ có chút sợ hãi, nhưng làm nàng thất vọng chính là cho dù chính mình đều dùng ra uy hiếp, vẻ mặt nàng ta vẫn không cho là đúng.
Đang lúc Diệp Kỳ muốn giận mắng, đột nhiên thoáng nhìn thấy vài người từ hậu viện đi tới, đôi mắt lập tức sáng ngời.
“Đại ca, ca rốt cuộc tới.”
Trong mắt nàng vĩnh viễn chỉ có Diệp Hi Mạch.
Còn Vân Lạc Phong và Vân Tiêu bên cạnh thì bị nàng hoàn toàn xem nhẹ……
“Xảy ra chuyện gì?” Diệp Hi Mạch chau mày, lạnh giọng hỏi.
Diệp Kỳ đắc ý quét mắt nhìn Hỏa Hỏa.
Ngươi càn rỡ như thế còn không phải là bởi vì có đại ca chống lưng cho ngươi? Nhưng có lẽ ngươi không nghĩ đến, ở trong cảm nhận của đại ca người quan trọng nhất vĩnh viễn là nghĩa mẫu.
Hắn vì nghĩa mẫu nhất định sẽ vứt bỏ ngươi!
Nghĩ đến đây Diệp Kỳ nhìn về phía Diệp Hi Mạch, nói: "Đại ca, vị này chính là sư phụ của Nhu nhi, hắn tuyên bố có biện pháp có thể trị liệu bệnh không thể sinh dục của nghĩa mẫu.“
“Ngươi nói cái gì?”
Lòng Diệp Hi Mạch hung hăng chấn động một chút, tay hắn kích động đè bả vai Diệp Kỳ: “Ngươi nói chính là sự thật? Hắn thật sự có thể trị liệu bệnh tình của nghĩa mẫu?”
Diệp Kỳ khẳng định gật gật đầu: “Không sai, hắn có thực lực này, nhưng tiểu nha đầu này vừa rồi nhục nhã Nhu nhi, cho nên dưới sự giận dữ hắn định bỏ đi, nếu muốn giữ hắn lại nhất định phải làm nha đầu này xin lỗi Nhu nhi!”
Đôi mắt đắc ý lại lần nữa nhìn Hỏa Hỏa, nét mặt biểu lộ vẻ vui sướng khi người gặp họa, có lẽ là nàng đã có thể thấy được cảnh đại ca ép buộc nàng ta xin lỗi……
Trên dung nhan anh tuấn ngạnh lãng của nam nhân, vẻ kích động đó chậm rãi biến mất, đôi tay đè Diệp Kỳ cũng dần thả lỏng.
“Diệp Kỳ, yêu cầu nào khác ta đều có thể đáp ứng hắn, chỉ có điều này tuyệt đối không thể!”
Tươi cười trên mặt Diệp Kỳ bỗng dưng cứng lại, nàng kinh ngạc trừng lớn mắt, giọng nói run nhè nhẹ: “Đại ca, tới bây giờ ca còn muốn che chở nàng ta? Cho dù nghĩa mẫu cùng không màng sao?”
Nàng không thể tin được, đại ca từ trước đến nay mình sùng kính là loại người này sao? Vì một tiểu nha đầu ngay cả nghĩa mẫu cũng mặc kệ?
“Đừng nói nữa, vô luận như thế nào, ta đều sẽ không đáp ứng ngươi!”
Ánh mắt Diệp Hi Mạch lạnh lùng, mặt vô biểu tình.
Lão giả cũng chau mày, trong mắt hắn bắt một tiểu nha đầu xin lỗi là chuyện rất đơn giản, lại không dự đoán được Diệp Hi Mạch chết sống không chịu đồng ý!
“Sư phụ!” Tiết Nhu Nhi vội vàng kéo lấy ống tay áo lão giả, nhỏ giọng nói, “Đừng quên mục đích chúng ta tới nơi này.”
Một câu này nàng cố tình nhỏ giọng, nhưng lỗ tai Vân Lạc Phong và Vân Tiêu đều rất nhạy bén, cho dù nàng ta nhỏ giọng hết cỡ vẫn nghe được rõ ràng.
Vân Lạc Phong nhợt nhạt nhướng mày, thân thể lười biếng dựa vào gốc cây, cười như không cười nhìn về phía Tiết Nhu Nhi, trong ánh mắt hàm chứa tia sáng không rõ ý vị.
Còn Vân Tiêu……
Dù Tiết Nhu Nhi có mục đích gì, chỉ cần mục đích đó không phải là Vân Lạc Phong, vậy không liên quan đến hắn.
Hắn sẽ không vì người dư thừa mà lãng phí thời gian……
“Lão phu đại nhân đại lượng, không so đo với một tiểu nha đầu!” Lão giả cao ngạo liếc mắt nhìn Hỏa Hỏa, rồi chuyển ánh mắt sang Diệp Hi Mạch, nói, “Nói thật, nếu không phải đồ đệ của ta tới cầu ta, ta căn bản sẽ không ra tay chữa bệnh! Hiện giờ nếu ta ra tay, phí khám cũng không thể thấp, ngươi đưa cho ta một lọ Tụ Linh Dược Dịch trước, ta lại vì Diệp phu nhân chẩn bệnh!”