“Trưởng lão trong tộc? Bọn họ tìm ta vào thời điểm này, nhất định là Diệp Thiên Lâm đi cáo trạng,” Diệp Hi Mạch cười lạnh một tiếng, quay đầu nhìn phía Vân Lạc Phong cùng Vân Tiêu, “Nhị đệ, đệ muội, các ngươi trở về phòng chờ ta, ta đi ứng phó mấy kẻ bảo thủ kia.”
“Không cần,” Vân Lạc Phong nhàn nhạt nói, “Chúng ta cùng đi.”
Sao Diệp Hi Mạch lại không biết, bởi vì chuyện này là do Vân Lạc Phong gây ra, cho nên không muốn để hắn đối mặt một mình?
Nghĩ vậy, hắn than nhẹ một tiếng, sắc mặt bất đắc dĩ: “Được! Nhưng mà ta nói trước, hai người đừng mở miệng nói chuyện, bất luận chuyện gì cũng giao cho ta ứng phó là đủ rồi.”
Vân Lạc Phong không bày tỏ ý kiến, trong đôi mắt đen tràn đầy ý cười.
Về phần rốt cuộc trong lòng nàng nghĩ như thế nào, chỉ sợ không người nào có thể biết được……
Trong đại sảnh, không khí lộ ra hơi thở khiến người khác bị áp lực.
Sau khi Vân Lạc Phong đi vào đại sảnh, chúng trưởng lão ngồi ở trong đại sảnh đồng loạt nhìn bọn họ, đáy mắt mang theo trách móc cùng phẫn nộ vô cùng.
“Tiêu nhi, Phong nhi.”
Quân Phượng Linh nhanh chóng đứng lên, đi đến trước mặt đám người Vân Lạc Phong, chặn bọn họ giống như bao che cho con, mặt mày anh khí: “Các con yên tâm, có nương ở chỗ này, không ai có thể động đến các con!”
Nói xong lời này, đôi mắt sắc bén quét về phía mọi người đang ngồi, trong mắt phượng xẹt qua một tia lạnh lung nghiêm nghị.
Diệp Cảnh Thần không nói gì, nhưng động tác của hắn cũng đã biểu lộ lựa chọn trong lòng hắn.
“Lâm thiếu gia, ngươi nói đi, đã xảy ra chuyện gì.”
Diệp Tường trưởng lão trầm ngâm lúc lâu, cúi đầu hỏi.
Diệp Thiên Lâm một phen nước mũi một phen nước mắt lên án nói: “Trưởng lão, vừa rồi ta chỉ là tâm sự cùng Diệp Kỳ ở trên đường mà thôi, ai biết đột nhiên nữ nhân này lao tới cho ta mấy bàn tay! Còn đánh mặt ta tới mức này, cầu trưởng lão làm chủ cho ta.”
Diệp Kỳ giận dữ trong lòng, rõ ràng là hắn nhục nhã nghĩa mẫu trước, nàng mới có thể sinh ra phân tranh cùng hắn ở trên đường, nhưng tới trong miệng hắn, liền biến thành nói chuyện phiếm?
Huống chi, Vân Lạc Phong còn không động tới một đầu ngón tay của hắn, hiện giờ hắn lại vu khống như thế!
“Chuyện này không liên quan đến tẩu tử của ta, là ta……” Diệp Kỳ cắn chặt răng, đứng dậy.
Nếu không phải do nàng, cũng sẽ không gặp phiền toái như vậy, nàng nên đứng ra gánh vác hết thảy.
Lúc nàng muốn dốc hết sức đảm đương chuyện này thì giọng nói tà khí đầy áp lực của Vân Lạc Phong chậm rãi vang lên trong đại sảnh.
“Ngươi xác định mặt ngươi là do ta đánh sưng?”
Diệp Thiên Lâm hung hăng trừng mắt nhìn Nhãn Vân lạc phong: “Không phải ngươi thì là ai?”
Đột nhiên, Vân Lạc Phong nở nụ cười: “Ở đây đương nhiên hộ vệ Diệp gia nhiên sẽ nghe theo ngươi mà nói giúp ngươi để vu hãm ta, đáng tiếc, một màn vừa rồi có rất nhiều người nhìn thấy, chỉ cần tùy tiện hỏi thăm một chút, cũng biết mặt ngươi là do chính ngươi đánh sưng.”
“Ngươi nói bậy gì đó?” Sắc mặt Diệp Thiên Lâm biến đổi, lạnh giọng quát.
Vân Lạc Phong tà tà liếc mắt nhìn hắn: “Trước kia ta nghi hoặc, vì sao ngươi phải đánh sưng mặt mình, thì ra là vì vu oan hãm hại ta!”
Diệp Thiên Lâm tức giận đến mức khuôn mặt xanh mét, tuy rằng mặt hắn không phải do Vân Lạc Phong đánh sưng, nhưng mà, hắn có thể đoán được, việc mình bị mất khống trước đó có với nữ nhân này!
Nghe Vân Lạc Phong nói, sắc mặt Diệp Tường trầm xuống, mắt lạnh quét về phía chúng hộ vệ trong đại sảnh, trầm giọng nói: “Trước khi gia chủ chưa giao vị trí cho nhị thiếu gia, Diệp gia này, lời ta nói vẫn được tính! Hiện tại các ngươi lập tức nói cho ta, rốt cuộc chuyện Lâm thiếu gia bị thương là như thế nào! Các ngươi nói láo cũng không sao, bổn trưởng lão tự nhiên sẽ phái người đi tìm hiểu, nếu để bổn trưởng lão phát hiện các ngươi nói dối, hậu quả các ngươi sắp sửa gánh vác cũng rõ ràng!”