Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 951: Chia lìa (4)


Trừ lần đầu tiên song tu cùng Vân Tiêu rồi đột phá tới Tôn Linh Giả trung cấp, vài lần sau đó nàng có được thu hoạch cũng không nhỏ, hơn nữa tối hôm qua Vân Tiêu bận rộn cả đêm, trực tiếp giúp nàng tới gần ranh giới của đột phá.

Chỉ còn chờ thêm một cơ hội nữa là thành công lên Tôn Linh Giả cao cấp.

Tôn Linh Giả cao cấp cách một bước để tới Thánh Linh Giả, nhưng cũng coi như là cường giả trên phiến đại lục Vô Hồi này! Không còn bị người ta khinh miệt như lúc ban đầu.

Bỗng nhiên, Vân Lạc Phong mở hai mắt, trong tròng mắt đen như bóng đêm lộ ra ánh sáng làm người khác không thể hiểu được.

Phía trên Thánh Linh Giả? Là gì chứ?

Rồi có một ngày, nàng cũng sẽ đi tới cảnh giới đó.

Hơn nữa, nàng cũng tin tưởng, cảnh giới ấy cách nàng không xa lắm…

……

Diệp gia.

Trong sân an tĩnh, Vân Thanh Nhã nhàn nhạt phẩm nước trà, tư thái ưu nhã thanh cao, gương mặt lạnh lùng trong sáng xuất hiện nụ cười khẽ.

Ngồi ở đối diện hắn là một nam tử dung mạo anh tuấn, nam tử này ngũ quan thâm thúy, đường nét rõ ràng, giữa hàng mày kiếm vẫn ẩn chứa sát khí như lúc chém giết trên chiến trường hàng năm.

Chỉ là, đối mặt với cố nhân, hắn lại thu liễm hơi thở trên người một chút.

“Thanh nhã, đã bao nhiêu năm chúng ta không gặp nhau, đáng tiếc, huynh trưởng cùng tẩu tử của ngươi đã không còn nữa.”

Nhớ lại chuyện cũ, Giản Thành Văn bất giác có chút cảm thán.

Thời gian như nước, năm tháng như thoi đưa.



Nháy mắt đã trôi qua mười mấy năm.

Huynh đệ cùng hồng nhan năm nao cũng rời đi theo thời gian, biến mất trong dòng sông lịch sử.

Giữa mày Vân Thanh Nhã mang theo ưu sầu, hắn buông chén trà trong tay xuống, nhàn nhạt nói: “Huynh trưởng cùng đại tẩu bị kẻ gian hại chết, nếu không phải như thế, Phong nhi cũng sẽ không chịu uất ức nhiều năm như vậy.”

Nếu vợ chồng Bạch Linh còn sống, toàn bộ Long Nguyên Quốc, cũng sẽ không có người nào dám động vào Vân Lạc Phong một chút nào.

Ai không biết tẩu tử của mình ngoài mặt dịu dàng, kỳ thật trong long lại rắn rỏi kiên cường, sao cho phép người nào xúc phạm tới nữ nhi mình chứ?

“Giản huynh, hôm nay huynh tới nơi này, không chỉ là vì ôn chuyện cùng ta đúng không?” Vân Thanh Nhã khẽ cười, giọng nói thản nhiên giống như cơn gió nhẹ, phảng phất có thể xoa dịu bị thương trong lòng người.

Giản Thành Văn cười khổ một tiếng: “Chỉ là trong lòng buồn bực không có chỗ phát tiết nên ta mới đến tìm đệ, có lẽ mấy ngày này đệ cũng đã nghe nói, qua một khoảng thời gian nữa chính là thi đấu các nước, người trẻ tuổi ở Thiên Vân Quốc chúng ta thật sự không tốt lắm, chẳng có một ai có thể tham dự, vì chuyện này, các đại thần đã khắc khẩu túi bụi, ta tới nơi này tránh để tìm yên tĩnh.”

“Giản huynh, khuyên huynh một câu, việc này ngàn vạn đừng tìm tiểu Lạc Phong của ta,” Vân Thanh Nhã cười cười, “Bằng không, với tính cách của nha đầu này, quốc gia nào đắc tội với nó, nhất định nó tế quốc gia đó lên trời đó.”

Nếu là người bình thường, khi nói đến tính cách vênh váo không ai bì nổi của chất nữ nhà mình thì chắc chắn sẽ mang theo vài phần trách cứ.

Nhưng mà Vân Thanh Nhã lại không như vậy.

Hắn nói câu đó nhưng trong lời nói lại chứa yêu thương cùng dung túng, không hề có một chút chỉ trích nào.

Khóe miệng Giản Thành Văn run rẩy, xác thật, với tính cách của Vân Lạc Phong thì sao lại nguyện ý chịu ủy khuất? Nếu lúc thi đấu bị thiên tài các nước bắt nạt, đoán chừng nàng sẽ đánh người đó một trận ngay tại chỗ.

Đến lúc đó, chắc hẳn là dữ dội lắm đó.

“Ta thấy có lẽ bệ hạ muốn để tiểu Lạc Phong cứu giúp, nhất định ta sẽ trở về khuyên bảo hắn, bằng không, ta tính sau ít ngày nữa sẽ có rất nhiều quốc gia liên kết lại khiếu nại Thiên Vân Quốc,” Giản Thành Văn sờ sờ cằm, “Tuy rằng, ta rất muốn nhìn thấy tiểu Lạc Phong đánh mấy kẻ vô pháp vô thiên kia đến tròn người.”