Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi

Chương 44: Đào mộ


Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi

Tác giả: Di Nhiên

Dịch: Quá khứ chậm rãi

Chương 44: Đào mộ

Yên tĩnh vài giây, hắn úp ly rượu rồi đứng lên, một chân giẫm lên ghế, một ngón tay chỉ vào mũi Tạ Tri Phi.

"Tạ Ngũ Thập, ngươi không cho ta nghe tiểu khúc thì ta có thể nhịn, ngươi kêu ta đào mộ bà ngoại ta thì ta nhịn không được rồi, nói đi, ngươi muốn chết như thế nào?"

Tạ Tri Phi: "..."

Hay là đừng đào nữa, ít nhất người chết không phải là hắn!

"Được rồi, ngồi xuống, nói chuyện đàng hoàng đi." Tạ Tri Phi đẩy bàn tay sắp đâm vào mũi mình ra: "Ta lo lắng đến đây thế này là vì nghe được một tin tức."

"Tin tức gì?"

"Cậu của ngươi chỉ bị bãi chức quan, Hoàng đế vẫn còn chút nể tình, nhưng người đó dường như không chịu bỏ qua như thế đâu."

Tạ Tri Phi nhúng tay vào chung trà, viết hai chữ lên bàn.

Hán vương.

Bùi Tiếu nhìn thấy hai chữ kia thì ánh mắt chợt trở nên hãi hùng.

Dưới gối đương kim hoàng đế có hai con trai trưởng, một vị là Thái tử, một vị là Hán vương, hai người này rõ ràng là huynh đệ ruột, nhưng lại vì một ngôi vị hoàng đế mà ngươi chết ta sống mà tranh giành hai mươi mấy năm.

Cậu nhà hắn làm lang trung ở Hộ bộ, chủ quản vận chuyện đường thủy, kho chứa, xem như là một công việc béo bở.

Mà Hộ bộ xưa nay do Thái tử đứng đầu, cậu hắn cũng tự nhiên thuộc về đảng Thái tử.

Bùi Tiếu khẽ cắn môi: "Hắn muốn thế nào?"

"Hắn muốn đánh con chó đã rơi xuống nước."

Tạ Tri Phi túm vạt áo Bùi Tiếu, dán miệng lỗ tai hắn nói: "Nghe nói Ngự Sử Đài muốn báo cáo Quý đại nhân tham ô, chuyện này có lớn có nhỏ, không biết chừng đến nhà cũng phải bị tịch thu."

"Đám chó kia, gió thổi hướng nào, đầu chó bọn họ liền đổ theo hướng đó."

Bùi Tiếu giận run người, đầu óc cũng run theo.

"Đúng rồi, việc này liên quan gì đến việc đào mộ bà ngoại ta?"

Tạ Tri Phi: "..."

Hay là đừng đào nữa, ít nhất không cần giải thích mệt mỏi!

Tạ Tri Phi nghiêm túc suy nghĩ một hồi, nặn từ kẽ răng ra một câu như vậy.

"Mấy ngày trước bà ngoại ngươi báo mộng cho ta, còn không chỉ có một lần, nói nhà bà ấy ở rỉ nước, lạnh muốn chết."

Giờ phút này, đôi môi mỏng của Tạ tam gia cách Bùi đại nhân chỉ có ba thước, hắn vốn định tát cho y một cái.

"Nằm mơ mà nương nó ngươi cũng coi là thật sao?"

Nhưng ma xui quỷ khiến thế nào, Bùi đại nhân vững vàng hỏi một câu: "Bà ngoại ta vì sao lại báo mộng cho ngươi, mà không báo mộng cho ta?"

"Có thể là..." Tạ tam gia dõng dạc: "Ta đẹp hơn ngươi chăng!"

Bùi Tiếu: "..."



"Đó cũng là lý do sao?"

***

Đêm đen gió vần vũ.

Chính là lúc tốt để đào mộ.

Các chủ nhân không thể nào động thủ, cho nên chỉ có thể giao cho thị vệ làm.

Thị vệ của Bùi đại nhân tên là Hoàng Kỳ, là con cái của người hầu Bùi gia, công phu quyền cước rất giỏi, nhưng lá gan còn nhỏ hơn hạt vừng.

Hắn đào một xẻng, trong lòng hốt hoảng hơn một chút.

Đào thêm một xẻng nữa, trong lòng lại hốt hoảng hơn.

Cuối cùng hốt hoảng không chịu không nổi, Hoàng Kỳ ném xẻng, ngã xuống trước mặt chủ nhân nhà mình.

"Gia à, tốt xấu gì cũng nói với người Quý gia một tiếng đi, lỡ như xảy ra chuyện gì thì chúng ta có trăm cái miệng cũng không giải thích được."

Bùi Tiếu cũng sợ lắm, bèn trừng mắt với Tạ Tri Phi ở bên cạnh, thầm nghĩ sao ta lại tin tên khốn kiếp này thế không biết.

"Đào cũng đã đào rồi, Hoàng Kỳ ngươi còn nói nhảm cái gì nữa!" Tạ Tri Phi nói: "Nếu xảy ra chuyện, ta đi nhận tội với Quý gia."

"Tam gia, là ngài nói đấy nhé." Hoàng Kỳ vẻ mặt cầu xin.

Chu Thanh dùng cánh tay nhích vào tay hắn hắn: "Đừng lo, Tam gia nhà ta nằm mơ linh lắm."

Lời này không an ủi được Hoàng Kỳ, lại thấy chủ nhân nhà hắn hỏi: "Tạ Ngũ Thập, ngươi nằm mơ linh lúc nào hả?"

Tạ Tri Phi ngẩng đầu, vô cùng bình tĩnh nói dối: "Gần đây."

Bùi Tiếu trong lòng âm thầm cà ra lửa: "Ngươi cứ nói bậy nói bạ đi!"

Tạ Tri Phi liếc hắn một cái: "Nếu linh thật thì ngươi tính sao?"

Bùi Tiếu: "Ta bảo cao tăng trong nha môn ta uống rượu với ngươi."

Tạ Tri Phi: "Ta không uống với đám lừa trọc."

Bùi Tiếu: "Vậy ta kêu bà ngoại ta báo mộng cảm ơn ngươi."

Tạ Tri Phi: "Được rồi, ta còn muốn sống thêm vài năm nữa."

Lúc hai người đang nói chuyện, thì đột nhiên vang lên một tiếng "Cạch."

"Đào được rồi." Chu Thanh hô to một tiếng, ném cái xẻng trong tay rồi trực tiếp dùng tay bới.

Hoàng Kỳ tuy rằng da đầu tê dại, nhưng cũng không dám không đi hỗ trợ.

Tầng đất cuối cùng phủ lên quan tài được dọn dẹp sạch sẽ, tất cả mọi người đều kinh ngạc đến trợn mắt há hốc mồm.

Dưới ánh trăng ảm đạm, nắp quan tài tơ vàng thượng hạng bị nứt ra một khe hở.

Quỷ khí dày đặc.

Khiến cho người ta khiếp vía hơn là cái khe kia lúc đầu chỉ có mấy tấc, sau đó ngay trước ánh mặt mọi người chợt mở to ra hơn.

Hoàng Kỳ sợ tới mức "Gào" lên, sợ tè ra quần trốn ở phía sau Chu Thanh, nắm chặt lấy áo hắn.

Lá gan Chu Thanh hơi lớn một chút, sau khi ngực phập phồng vài cái thì ngẩng đầu định hỏi một câu "Tam gia làm sao bây giờ", lời nói chưa ra đã ở trong cổ họng...

Tam gia nhà hắn đứng thẳng tắp, hai tay bế ngang Bùi đại nhân.

Sắc mặt Bùi đại nhân trắng bệch, hai tay ôm lấy cổ Tạ tam gia, tức giận nói: "Thừa Vũ, mau, mau lấy kinh Kim Cang mà cao tăng chép trong ngực ta ra. Đúng, đúng, đúng rồi, trên lưng ta còn có một chuỗi tiền Ngũ Đế, có thể, có thể trừ tà."



Tạ Tri Phi trên mặt coi như trấn tĩnh, nhưng tim lại đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Nghe nói là một chuyện, tận mắt nhìn thấy lại là một chuyện khác.

Cũng may là hắn đã chuẩn bị tâm lý trước, nếu không thì cũng chẳng khác gì tên trên tay này.

"Muộn rồi!" Hắn thả Bùi Tiếu xuống đất, thở đều nửa ngày, lại nói: "Dẫn ta đi gặp Quý lão gia, ta có lời muốn nói với hắn."

Bùi Tiếu chợt giật mình, hoàn hồn lại.

"Đúng, đúng, đúng, ngươi nói với cậu ta thì tốt hơn, dù sao bà ngoại ta là báo mộng cho ngươi mà."

"Báo mộng là ta lừa ngươi đó." Tạ Tri Phi cau mày nhìn Bùi Tiếu: "Minh Đình, những lời ta sắp nói đây có hơi kỳ quái, nhưng câu nào cũng là thật, ngươi nghiêm túc nghe cho kỹ vào."

Bùi Minh Đình: "..."

"Theo truyền thuyết, quan tài của người chết không thể khép lại, là bởi vì khi còn sống có niệm không thể nói ra được, một thời gian sau, niệm này sẽ biến thành ma..."

Bùi Minh Đình: "..."

Ngọc Hoàng đại đế ơi, hắn, hắn, hắn đang nói cái gì thế?

Có thể phái Lôi Công Lôi Mẫu cho ta chín chín tám mươi mốt đạo thiên lôi để giúp ta phi thăng tại chỗ hay không?

Đánh chết ta đi!

Lại đây!

Đánh chết ta!

***

Không có thiên lôi, thậm chí đến mưa cũng không có.

Hôm sau, là một ngày cảnh xuân tươi đẹp.

Yến Tam Hợp nhìn xiêm y màu sắc rực rỡ trên giá áo, cả son phấn trên bàn trang điểm, những thứ này đều là Tạ mập đưa tới.

Nàng im lặng thật lâu, cuối cùng vẫn lựa chọn bộ xiêm y cũ màu xanh nhạt của mình.

"Cô nương định đi ra ngoài sao?" Thang Viên đang phơi nắng kim chỉ thì thấy Yến Tam Hợp đi ra, vội vàng nghênh đón.

"Ta đến hậu hoa viên ngắm cảnh, thuận tiện đi dạo trên phố luôn."

"Cô nương đi vòng qua cửa trước thì xa lắm." Thang Viên móc trong ngực ra một xâu tiền: "Cửa sau không thường mở, nếu cho bạc thì người đó sẽ làm việc thoải mái hơn."

"Không cần!" Yến Tam Hợp thản nhiên nói: "Ta không thích những thói xấu này."

Thang Viên đã quen với tính cách nói một không hai của vị chủ nhân này: "Vậy ta đi với cô nương."

Yến Tam Hợp xưa nay đã quen tự do, sao có thể để cho nàng đi theo được.

"Ta không thích thói xấu đó đâu có nghĩa là đi đâu ngươi cũng phải đi theo."

Thang Viên: "..."

Trong vườn ý xuân dạt dào, hoa nở rộ.

Yến Tam Hợp liếc mắt nhìn thử, cảm thấy cũng bình thường, chẳng thể nào so được với hoa dại nở khắp núi đồi phía sau, cho nên không nán lại quá lâu.

"Đứng lại!" Đột nhiên, một giọng nói vang lên từ sau lưng.

*** Hôm nay dừng ở đây, bé đi ngủ đây, chúc các chụy lát ngủ ngon ạ, hihi