Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 753: Tin tưởng ngươi
Nếu như là thường ngày, nếu Đường Kiến Khê nghe được lời này của Tam gia thì sẽ không nói tiếp nữa, nhưng hôm nay...
"Ta vẫn phải lắm mồm hỏi một câu." Giọng hắn lạnh như băng: "Tạ Tri Phi, ta có thể tin ngươi không?"
Tạ Tri Phi im lặng một hồi lâu, nhìn vào mắt Đường Kiến Khê, gằn từng chữ: "Ngươi không tin ta, thì trong lòng hẳn đã có tính toán; Nếu ngươi tin ta, ta sẽ nói cho ngươi biết, nàng còn quan trọng hơn mạng sống của ta, ta có thể thề với liệt tổ liệt tông trên trời."
Hơn nữa còn là liệt tổ liệt tông của Trịnh gia.
Trên khuôn mặt lạnh lùng của Đường Kiến Khê, cuối cùng cũng có chút ý cười.
Không chỉ là cược đúng, mà còn không nhìn lầm.
"Lúc Bệ Chiêu bế nàng lên, nàng khẽ kêu bốn chữ: Phụ thân, mẫu thân!"
Dù Tạ Tri Phi đã chuẩn bị tâm lý trước, nhưng khi nghe được bốn chữ này, đồng tử vẫn run lên.
"Tam gia."
Ánh mắt Đường Kiến Khê cứng rắn thản nhiên.
"Ta có thể sống qua ngày ở đây, đều nhờ người kia thầm che chở, cho dù chẳng thể kéo đến hai chữ báo ân, nhưng chỉ cần là người có quan hệ với hắn, Đường Kiến Khê ta chắc chắn phải che chở."
Khóe mắt Tạ Tri Phi nóng lên, nghĩ thầm nếu có thời gian, ta thật muốn uống một bữa no say với người trước mặt.
Kiểu không say không về ấy.
"Theo lý, ta sẽ giữ nàng lại núi Mộc Lê, cả đời này cũng không nên xuống núi. Nhưng ta biết đứa nhỏ này có chí hướng, núi Mộc Lê không giữ nàng lại được. Cho nên ta mới dùng câu nói kia, đưa Tam gia tới, là..."
Đường Kiến Khê ngừng một chút: "Là muốn mời Tam gia cùng bảo vệ nàng chu toàn với ta."
Tạ Tri Phi đè nén cảm xúc dâng trào trong lòng.
"Trước khi đồng ý với người, ta phải biết được, nàng có quan hệ gì với tiên Thái tử đã?"
Đường Kiến Khê không chút suy nghĩ, ngón tay dính nước trà, viết lên bàn một chữ: Nữ.
Yến Tam Hợp là cốt nhục của tiên Thái tử?
Tim Tạ Tri Phi ngừng đập nửa nhịp, sửng sốt.
Đoạn đường này, hắn thực ra đã suy ngẫm rất nhiều thứ.
Nhưng ngẫm đi ngẫm lại đều chỉ có thể nghĩ đến việc Yến Tam Hợp không chừng là đứa con nào của hậu duệ Thái tử tiền nhiệm, lại không ngờ...
"Nương ruột của nàng là Thẩm Đỗ Nhược." Đường Kiến Khê khe khẽ thở dài: "Chuyện xưa của bọn họ, ta có thể nói ngắn gọn."
Sau một chén trà thời gian, toàn bộ khoang thuyền ngoại trừ tiếng nước sông thì chẳng còn chút âm thành nào.
Mắt hoa đào của Tạ Tri Phi đen kịt.
Đến giờ phút này, hai sợi dây mới xem như hoàn toàn nối liền với nhau...
Thái tử phi Lương thị vì để lại hậu nhân cho Thái tử, bèn bế bé gái vừa mới sinh ra đi, sau đó để thuận lợi đưa bé gái ra ngoài, hẳn là đã cố ý phóng hỏa thiêu phủ Thái tử.
Tiếp đó, bé gái này đưa vào tay tổ phụ.
Tổ phụ vì muốn giấu thân phận bé gái, bèn dùng chiêu "Mận chết thay đào."
Tạ Tri Phi vuốt mặt, cúi đầu thở dài: "Quả thực có hơi bất ngờ."
Đường Kiến Khê cười khổ: "Đừng nói là ngươi, đến ta còn không thể đoán được."
Ừ.
Ai mà ngờ được chứ?
Ai dám đoán chứ?
Phế Thái tử Triệu Lâm còn có một cốt nhục, bị lưu lạc ở nhân gian.
Tạ Tri Phi đứng dậy, đi tới trước mặt Đường Kiến Khê, vén xiêm y lên quỳ một gối xuống đất.
"Tam gia?" Đường Kiến Khê kinh hãi, vội vàng đưa tay ra đỡ: "Ngươi, ngươi làm gì thế?"
Tạ Tri Phi đẩy tay hắn ra, nói từng chữ rõ ràng.
"Thế đạo này, mỗi người đều có rất nhiều bộ mặt, hôm nay là thật, có lẽ ngày mai đã thành giả, mục đích ta vội vàng chạy tới đây, thực ra là vì không yên tâm về người, ta không dám đánh cược."
Đường Kiến Khê vừa nghe lời này, tức đến phì cười.
Hóa ra hắn cũng không tin mình.
"Nhưng bây giờ ta dám." Tạ Tri Phi nhướng mày, đồng tử càng sâu hơn.
"Ta cảm ơn sự bảo vệ của Đường lão gia thay Tam Hợp, cũng xin Đường lão gia yên tâm, ta chắc chắn sẽ dùng mạng mình để bảo vệ nàng bình an."
"Tốt, tốt, tốt!"
Hầu kết Đường Kiến Khê lăn lên lộn xuống, trong lòng chẳng biết là tư vị gì.
Nghe được thân thế của Yến Tam Hợp từ chỗ Bệ Chiêu, hai ngày hai đêm, hắn cũng không thể chợp mắt, vừa vui vẻ, lại buồn đến hoảng hốt.
Cây con duy nhất khó khăn lắm mới sống sót này, ta phải làm sao để bảo vệ nàng bình an cả đời đây?
Suy nghĩ trăm điều.
Hắn không chỉ lừa Tạ Tri Phi, còn sắp xếp người lên thuyền.
Chỉ cần Tạ Tri Phi có gì đó không ổn thì chắc chắn sẽ bị chìm xuống đáy sông.
Thật may!
Thật may mắn!
"Tạ huynh đệ, ngươi mau mau đứng lên đi." Giọng Đường Kiến Khê run rẩy vì kích động: "Chuyện này, chúng ta còn phải thương nghị làm sao để không thể lộ ra sơ hở nữa."
Mắt hoa đào Tạ Tri Phi khẽ nhướng lên: "Đúng vậy, không thể lộ ra sơ hở!"
...
"Yến cô nương, ngươi nhìn đi, nhìn kỹ vào."
Đan Nhị Nhất bế đứa con trai mập mạp trắng trẻo, mặt mày đắc ý: "Có giống ta không, ngươi nói xem có giống ta hay không đi!"
"Cái nết!"
Đường Minh Nguyệt vừa sinh nên hơi béo một chút, mặt mày cũng dịu dàng hơn.
"Tam Hợp, người kệ hắn đi, sau khi có con trai cái là hắn điên luôn."
Cứ thấy có người là lập tức bế con trai qua, hỏi có giống hắn hay không.
Còn chuyên chọn mấy người chưa thành thân hỏi, hỏi xong, lại khiêu khích nói một câu: Ta có con trai, ngươi có không?
Nếu không phải vì hắn là con rể của cha thì phỏng chừng đã bị đập chết tươi rồi.
Yến Tam Hợp không nói gì, chỉ hờ hững mỉm cười.
Đường Minh Nguyệt cũng không chê nàng lạnh nhạt, nắm lấy cánh tay Yến Tam Hợp.
"Đi, ta đến trước núi hóng gió đêm với người, hôm nay thời tiết tốt, không chừng có thể nhìn thấy sao đầy trời đó."
"Oe..."
"Minh Nguyệt, Minh Nguyệt, Minh Nguyệt..." Đan Nhị Nhất vọt tới như tia chớp: "Mau, con trai đói bụng rồi."
"Không phải mới đút sao?"
"Sức ăn của con trai ta rất lớn."
Đường Minh Nguyệt buông tay Yến Tam Hợp ra, bế đứa nhỏ ngồi xuống, sau đó cởi áo ra...
"Ta đã nói mà, con là đói bụng đó."
Đan Nhị Nhất ngồi xổm xuống bên cạnh, cười híp mắt nhìn: "Bú mạnh ghê, tương lai chắc chắn là rất thông minh."
Đường Minh Nguyệt lườm hắn một cái.
"Nàng xem, mặt mày có phải rất giống ta không.
Tay cũng giống ta nữa, ngón tay thật dài.
Nàng xem tai con đi, giống ta như đúc luôn, vành tai thịt nhiều, có phúc lắm đó!"
Đường Minh Nguyệt vỗ tay nam nhân: "Chàng đừng đụng vào con!"
"Ta chỉ sờ chút thôi, đáng yêu quá trời, Yến cô nương, con ta đáng yêu không... Ấy, Yến cô nương đâu?"
...
Gió đêm thổi vào mặt, đối với Yến Tam Hợp bây giờ, tất cả sương phòng đằng sau dường như đến từ một thế giới khác vậy.
Ấm áp, hòa thuận như thế, nhưng lại xa với không thể với tới như vậy.
Nàng ra khỏi viện, ngẩng đầu lên, phát hiện Đường Kiến Khê đang chờ ở bên ngoài.
"Tam Hợp, đi dạo với ta một chút đi."
Hai cha con này, người nào cũng đổi giọng gọi nàng là Tam Hợp, ai cũng rủ nàng đi dạo cùng, là hẹn trước sao?
Yến Tam Hợp gật đầu.
Thật ra, nàng cũng có điều muốn nói.
Lời nàng và Đổng Thừa Phong nói trong xe ngựa, Bệ Chiêu chắc chắn đã nghe được. Bệ Chiêu nghe được, cũng có nghĩa là Đường Kiến Khê cũng đã nghe.
Huống chi mặt mày của mình rất giống người, Đường Kiến Khê tuy rằng chỉ gặp người ba lần, nhưng nếu cẩn thận nhớ lại thì chưa chắc không thể tìm ra dấu vết.
Một già một trẻ yên lặng đi một đoạn đường.
"Ta chỉ có một đứa con là Minh Nguyệt, khi ta và Xảo Nhi nhắm mắt, nếu Minh Nguyệt bị người ta ăn hiếp cũng không thể làm gì được."
Đường Kiến Khê liếm đôi môi khô khốc.
"Nếu ngươi không chê, ta muốn nhận ngươi làm con nuôi, tương lai hai tỷ muội cũng có thể chăm sóc lẫn nhau."
Ngữ khí như gió êm sóng lặng, nhưng thâm ý cất giấu đằng sau lại mạnh mẽ cuồn cuộn đánh úp về phía Yến Tam Hợp.
***Ngủ ngon ạ, nay em chơi về tối, được từng này thôi