Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 771: Đếm ngược
Sao còn chưa nói xong nữa?
Ở đâu ra nhiều lời như vậy?
Thời gian càng dài, Bùi Tiếu càng cảm thấy hoảng: "Tạ Ngũ Thập, bọn họ đang nói cái gì thế?"
"Không biết."
"Có lẽ là tạm biệt." Yến Tam Hợp.
Bùi Tiếu chợt xoay người: "Ngươi vừa nói gì cơ?"
"Không có gì."
Yến Tam Hợp uống trà, ngẫm lại, vẫn ngẩng đầu nói một câu: "Bùi Minh Đình, ngươi không cần quan tâm người khác thế nào, ngươi chỉ cần lo cho mình thôi."
Một người có tình với một người khác hay không, chỉ cần nhìn vào mắt là biết.
Rất hiển nhiên, Bùi Tiếu là thật lòng với Lý Bất Ngôn.
Nhưng người như Lý Bất Ngôn, nếu không thể thực sự đi vào lòng nàng thì thật lòng hay không cũng vô dụng.
Bùi Tiếu trong lòng ấm ức nói không nên lời.
Sao hắn lại không tự lo cho mình rồi?
Muốn tướng mạo có tướng mạo, muốn gia thế có gia thế, muốn nhân phẩm có nhân phẩm, cũng không định nạp tam thê tứ thiếp gì.
Hắn hơi bị tốt đấy!
Yến Tam Hợp nhìn vẻ mặt Bùi Tiếu, lắc đầu.
Tên ngốc này còn chưa hiểu ra.
Đúng lúc này, Lý Bất Ngôn trở về thuyền, nhướng mày nhìn Bùi Tiếu: "Tiểu Bùi gia đứng mãi không mệt sao?"
Bùi Tiếu nghẹn họng, chắp tay sau lưng, giả bộ thưởng thức phong cảnh.
"Không mệt!"
...
Xuống thuyền.
Lên xe.
Về biệt viện.
Trong lòng tất cả mọi người đều hiểu rõ chuyện phải làm sau này, là chuyện liên quan đến vận mệnh quốc gia, đến giang sơn đại sự.
Mà đại sự này, mấy tháng trước đã âm thầm khởi động rồi, thế nhưng lại bị từng tâm ma trì hoãn.
Lần này mặc dù có Thái tử che chở, có thể đi đường sáng, nhưng cũng là lửa sém lông mày.
Sắp xếp người thế nào, hành động ra sao, chắc chắn phải nghe Yến Tam Hợp sắp xếp. Ngôn Tình Hay
Đến biệt viện, đoàn người đi thẳng đến thư phòng.
Thang Viên thấy nhiều người như vậy thì kêu Lan Xuyên nấu nước pha trà, còn mình thì đi phòng bếp nhỏ chuẩn bị thức ăn khuya và điểm tâm.
Lý Bất Ngôn ngửi thấy mùi hương Long tiên dính trên người, khẽ cau mày: "Ta về phòng thay đồ, sẽ lập tức tới ngay."
Bùi Tiếu chờ bóng lưng của nàng biến mất, vừa quay đầu, đã phát hiện tất cả mọi người nhìn chằm chằm hắn.
Thôi thôi thôi.
Tâm tư của tiểu gia cũng không giấu được, các ngươi muốn nhìn thì nhìn đi!
Tạ Tri Phi thu mắt lại: "Yến Tam Hợp, vụ án này thế nào, trong lòng ngươi..."
"Yến Tam Hợp, Yến Tam Hợp, Yến Tam Hợp..."
Giọng nói của Lý Bất Ngôn càng lúc càng vang lên, càng lúc càng sợ hãi, cũng càng lúc càng khiếp sợ.
"Có chuyện gì thế?"
Không đợi mọi người kịp phản ứng, Chu Thanh bỗng nhiên đứng dậy, chạy như bay ra ngoài.
Đinh Nhất và Hoàng Kỳ cũng lao ra theo, lại phát hiện Tiểu Bùi gia không biết võ công lại xông lên phía trước bọn họ.
Ánh mắt Tạ Tri Phi và Yến Tam Hợp đồng thời run lên.
Thư phòng và phòng ngủ chỉ cách nhau một bức tường.
Chu Thanh thi triển khinh công, mấy người cũng đi tới, chỉ thấy Lý đại hiệp không sợ trời, không sợ đất đang vịn tay vào khung cửa, khom người, cẩn thận từng li từng tí thò nửa cái đầu vào trong sương phòng.
"Trong sương phòng có ma?"
Chu Thanh cảnh giác móc dao găm ra, đi qua, đè giọng hỏi: "Làm sao vậy?"
Lý Bất Ngôn run rẩy vươn tay: "Ngươi, ngươi, ngươi xem!"
Chu Thanh nhìn theo hướng ngón tay nàng chỉ, chỉ thấy trong túi đồ đặt trên rương, đang lóe lửa.
"Trong túi đồ kia đựng gì?" Tiểu Bùi gia thở hồng hộc chạy tới hỏi.
Lý Bất Ngôn quay mặt nhìn Bùi Tiếu, gằn từng chữ: "Là hương hóa niệm."
Hương?
Lại tự đốt lửa?
Bảy mươi hai đạo thiên lôi ầm ầm đánh xuống, khiến tất cả mọi người hồn phi phách tán.
Một chân Yến Tam Hợp mới bước vào ngưỡng cửa, vừa nghe nói như thế, thì chợt dừng lại.
Tạ Tri Phi theo bản năng đỡ nàng, vừa định mở miệng hỏi "Chuyện gì xảy ra thế", thì Yến Tam Hợp đã hất tay hắn ra, bước vào sương phòng.
Nàng đi vào rồi, tất cả mọi người mới dám theo vào.
Yến Tam Hợp đi tới trước rương, đưa tay cởi túi.
Đồng tử mọi người bỗng nhiên mở to.
Chỉ thấy trong túi, có một cây hương lẳng lặng nằm ngang, đầu hương đã đốt, ánh lửa còn đáng sợ hơn cả quỷ hỏa.
Thứ càng làm cho người ta hoảng sợ hơn là, vải bố dưới đầu hương kia, hoàn toàn không cháy xém gì.
Tim Chu Thanh đập thình thịch, lông tơ dựng thẳng lên.
Đinh Nhất hoảng sợ mở to hai mắt, chỉ sợ kêu ra tiếng, bèn vội vàng cắn tay mình.
Hoàng Kỳ trốn ở phía sau gia nhà hắn.
Mà gia nhà hắn thì trốn ở phía sau Lý Bất Ngôn, một tay túm chặt lấy góc áo Lý Bất Ngôn.
Sắc mặt Lý Bất Ngôn tái nhợt, cả người cứng đờ.
Tim Tạ Tri Phi chợt đập nhanh hơn, không thể không đưa tay ôm ngực, đồng tử đảo qua đảo lại trên đầu hương và Yến Tam Hợp.
Tình hình hương tự đốt không phải chưa bao giờ có.
Trong phòng bao của rạp hát, Lục Thời đóng vai tiểu sinh hát trên sân khấu, hương cũng tự đốt lên.
Yến Tam Hợp nói là Đường Chi Vị không đợi được.
Giờ thì sao?
Ai không thể chờ được đây?
Không đúng!
Còn chẳng biết ai là chủ nhân thực sự của tâm ma này, thì sao hương lại tự đốt?
Hoàn toàn không có đạo lý!
Tạ Tri Phi hít sâu một hơi, giọng nói run rẩy hỏi: "Yến Tam Hợp, đây là chuyện gì thế?"
Yến Tam mím môi, rồi lại im lặng, thật lâu sau mới khẽ phun ra bốn chữ: "Ta cũng không biết!"
Lời này, giống như bảy mươi hai đạo thiên lôi, lần nữa ầm ầm đánh xuống.
Đến bà đồng cũng không biết...
Chẳng lẽ thật sự có ma ư?
Nhưng nếu thật sự có một con oan hồn đứng ở trước mặt bọn họ thì còn đỡ, ít nhất còn có thể hỏi rõ ràng.
Nhưng hương này, thì phải hỏi như thế nào?
Yến Tam Hợp thật sự không biết, chuyện này trước đây nàng chưa từng gặp phải.
"Bất Ngôn, đi lấy lư hương đến đây."
"Để ta đi!" Hoàng Kỳ trượt đi nhanh hơn bất cứ ai.
Sợ chết mất, hắn phải ra ngoài hít thở một hơi mới được.
Lấy lư hương ra, Yến Tam Hợp cầm hương, cắm vào lư.
Bảy người, mười bốn con mắt, nhìn chằm chằm cây hương không chớp mắt.
Mười lăm phút;
Hai khắc đồng hồ;
Nửa canh giờ...
Không khí yên tĩnh đến nghẹt thở.
Yến cô nương.
Đinh Nhất cảm thấy đồng tử của mình thành lé rồi: " ngươi có phát hiện, hương này đốt nửa canh giờ rồi nhưng chẳng hao chút nào không?"
Yến Tam Hợp: "Phát hiện rồi."
So với lần của Đường Chi Vị thì chậm hơn rất nhiều, rất giống như thời gian đang ngừng lại.
Thời gian?
Yến Tam Hợp trong lòng run lên, chút huyết sắc cuối cùng trên mặt đều biến mất: "Tam gia, hương có tác dụng gì?"
Tạ Tri Phi ngẩn ra, thốt lên: "Kính trời, kính đất, kính vong hồn."
Yến Tam Hợp nhìn hắn: "Còn gì nữa?"
"Còn có..." Đồng tử Tạ Tri Phi phóng to: "... Đếm ngược!"
Ba chữ, khiến gương mặt mỗi người đều sợ hãi.
Trong học đường, tiên sinh bảo học sinh viết văn chương, thì đầu tiên sẽ đốt một cây hương, trong thời gian một cây hương phải viết xong văn chương nộp lên, đây là đếm ngược.
Bây giờ hương đột nhiên đốt lên, chẳng lẽ nói... Tâm ma này có thời gian đếm ngược.
Lòng Yến Tam Hợp trĩu xuống: "Nó đang nói cho chúng ta biết, trước khi hương hoàn toàn cháy hết, thì phải giải được tâm ma này."
Hoàng Kỳ vừa nghe lời này, lập tức lắp bắp hỏi một câu: "Nếu, nếu, nếu như không giải được thì sao?"
Tầm mắt mọi người đều đồng loạt nhìn về phía Yến Tam Hợp.
Yến Tam Hợp im lặng hồi lâu, rũ mi xuống, nhẹ giọng nói: "Có lẽ sẽ có người xui xẻo, có lẽ sẽ có người bị trời phạt, có lẽ quốc vận sẽ thay đổi, có lẽ giang sơn sẽ đổi chủ... Ai biết được!"
Ầm ầm!
Thiên lôi lần thứ ba bổ xuống.
Lần này là chín chín tám mươi mốt đạo!