Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng

Chương 1035: Đường Ra Duy Nhất


ở thủ phủ quận trước cổng chính tụ tập rất nhiều quan lại, trong đó vừa có quan văn, cũng có võ tướng.

Bọn hắn nghe nói Quận Thủ Đại Nhân chết bất đắc kỳ tử, vô cùng kinh hãi, cùng nhau đến chỗ Quận Thủ Đại Nhân để xác minh sự thật.

Lúc này đại môn bị bọn hắn chặn kín, hộ vệ thủ phủ quận không dám động thủ, chỉ có thể cầm trong tay khiên chắn phòng thủ Tại cửa, ngăn cản những quan viên này xông vào trong.

Nơi này dị động hấp dẫn dân chúng trong thành chú ý , ngày càng nhiều bách tính tập trung tại đây.

Bọn hắn cũng muốn biết Quận Thủ Đại Nhân thực chất có chết hay không?

Thời gian trôi qua, Quận Thủ Đại Nhân vẫn chưa từng xuất hiện, cửa thủ phủ quận đóng chặt, cũng không có người ra giải thích, thái độ lảng tránh này khiến trong lòng các quan viên nhanh chóng chìm xuống.

Bọn hắn nguyên bản vẫn chỉ là hoài nghi Quận Thủ Đại Nhân đã xảy ra chuyện, nhưng bây giờ có vẻ như những nghi ngờ của họ rất có thể là sự thật.

Quận Thủ Đại Nhân xem như quan to tam phẩm, chủ quản đất đai một quận, chân chính quan to một phương, sinh tử của hắn liên quan đến toàn bộ lộc an quận.

Đặc biệt là những quan chức địa phương đi theo Giản Thư Kiệt.

Bọn hắn cơ hồ là đem tương lai tiền đồ đều đặt ở Giản Thư Kiệt , một khi Giản Thư Kiệt không còn, tiền đồ của bọn họ cũng liền chấm dứt.

Dù sao ai mà biết được, ai sẽ là Quận Thủ Đại Nhân mới sẽ được phái đến tiếp theo?

Vạn nhất tân nhiệm quận trưởng cùng Giản Thư Kiệt có thù, vậy bọn hắn những tiền nhiệm quan viên lưu lại tâm phúc chắc chắn liền thành cái đinh trong mắt.

Nếu sự việc thực sự đến mức đó, bọn hắn phải chuẩn bị trước, ít nhất là tìm đường rút lui cho mình trước khi Quận Thủ Đại Nhân mới đến.

Bây giờ, Quận Thủ Đại Nhân sống hay chết đã trở thành điều quan trọng nhất đối với bọn hắn.

Tâm trạng của các quan viên dần trở nên kích động.

Một số quan viên thiếu kiên nhẫn thậm chí muốn xông vào phủ của Quận Thủ Đại Nhân để tìm hiểu thực hư, lại bị hộ vệ phòng thủ ở cửa ngăn lại.

Các võ tướng lập tức sai người đưa tin về, rất nhanh một lượng lớn binh mã được điều tới.

Bách tính vây xem tặc lưỡi, nhiều binh mã như vậy, sợ là đã đem toàn bộ quan binh Phù Phong thành đều điều chuyển qua nha, bản lĩnh cũng không vừa!

thủ phủ quận bị quân đội vây kín không kẽ hở.

bọn hộ vệ Giữ cửa bị chiến trận trước mặt này dọa đến sắc mặt trắng bệch, cánh tay cầm khiên có chút run rẩy.

Song phương giằng co, bầu không khí giương cung bạt kiếm.

Đúng lúc này, đại môn thủ phủ quận vẫn đóng chặt bỗng nhiên bị người từ bên trong mở ra!

Tất cả mọi người tại chỗ cũng đều sửng sốt.

Bọn hắn đồng loạt quay đầu nhìn về phía cửa.



Đã thấy Quận Thủ Đại Nhân khoác lên áo khoác màu đậm cất bước đi ra.

sau lưng hắn còn đi theo hai hộ vệ cầm đao kiếm trong tay, thân thủ bất phàm .

Trên thực tế, hai hộ vệ này cũng là người bên trong Thiên môn.

Úc Cửu cố ý an bài bọn hắn đi theo Giản Thư Kiệt, lấy cớ là vì bảo hộ Giản Thư Kiệt an toàn, trên thực tế lại là để giám sát lời nói và việc làm của Giản Thư Kiệt.

Một khi Giản Thư Kiệt thực hiện bất kỳ hành động kỳ lạ nào, hai hộ vệ của Thiên môn ngụy trang thành sẽ lập tức động thủ ngăn cản Giản Thư Kiệt.

Giản Thư Kiệt đứng yên trên bậc thềm trước cửa, liếc nhìn tất cả các quan lại có mặt, trầm giọng hỏi.

“Các ngươi đây là muốn làm cái gì? trước cửa thủ phủ quận, há lại cho các ngươi làm càn như thế?”

Các quan viên đã sớm chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, lúc này chợt nhìn thấy Quận Thủ Đại Nhân bình yên vô sự xuất hiện ở trước mặt, tâm trạng vốn đã chìm xuống đáy đột nhiên bình ổn lại.

Lần này vừa lên , thực sự là một bài kiểm tra sức chịu đựng của con người.

Sau một thời gian ngắn sửng sốt, cuối cùng các quan viên cũng hoàn hồn lại, bọn họ vội vàng hành lễ với Quận Thủ Đại Nhân, cúi đầu chắp tay, động tác không hề chỉnh tề chút nào, thậm chí còn có chút hỗn loạn.

Một vị quan văn đi ra khỏi đội ngũ, lớn tiếng nói.

“Hạ quan nghe nói Quận Thủ Đại Nhân xảy ra chuyện ngoài ý muốn, trong lòng vô cùng lo lắng, lúc này mới tùy tiện đến đây quấy rầy, nếu có chỗ thất lễ, mong Quận Thủ Đại Nhân xem ngày thường hạ quan coi như tẫn chức tẫn trách phân thượng, không cùng hạ quan chấp nhặt.”

Những người khác cũng đều nhao nhao mở miệng cầu xin tha thứ, hy vọng Quận Thủ Đại Nhân không nên bởi vì bọn họ đường đột mà bất mãn.

Giản Thư Kiệt: “ta chỉ là cơ thể khó chịu mà thôi, các ngươi đừng nghe những lời đồn đại bên ngoài."

Đám người nhìn ra Quận Thủ Đại Nhân chính xác so với trước đó gầy hơn rất nhiều, sắc mặt nhìn cũng có chút tái nhợt, khí sắc thật không tốt, hiển nhiên là bị bệnh, chắc hẳn vừa rồi Quận Thủ Đại Nhân một mực không lộ diện, cũng là bởi vì ngã bệnh nha.

Hết thảy đều có lời giải thích hợp lý, các quan cuối cùng cũng hoàn toàn yên tâm.

trong địa lao Không thấy ánh mặt trời, như trước vẫn lờ mờ như vậy.

Văn Cửu Thành ngồi dưới đất, dựa lưng vào vách tường băng lãnh cứng rắn, lồng ngực từng đợt đau dữ dội.

Hắn không dám động vào, cũng không dám động đậy, sợ làm vết thương nặng thêm.

Để phớt lờ cơn đau từ vết thương, Văn Cửu Thành cố gắng chuyển hướng sự chú ý của hắn bằng cách nói chuyện.

Hắn kêu lên đại sư huynh.

Phương Vô Tửu bị nhốt trong phòng giam đối diện, trả lời: "Có chuyện gì vậy?"

Văn Cửu Thành: “Giản Thư Kiệt thật sự sẽ đứng về phía chúng ta sao?"

Phương Vô Tửu: “ân, đây là lối thoát duy nhất của hắn."



Văn Cửu Thành: “nhưng phu nhân của hắn còn ở trong tay Thiên môn , nếu hắn đột nhiên làm phản, Thiên môn nhất định sẽ gϊếŧ phu nhân của hắn, hắn sẽ mạo hiểm sao?”

Phương Vô Tửu: “nếu như quận trưởng phu nhân còn sống, Giản Thư Kiệt thực sự sẽ không dám mạo hiểm."

Câu trả lời này khiến Văn Cửu Thành sững sờ.

Hắn kinh ngạc hỏi: “ý của ngươi là, quận trưởng phu nhân đã chết? Nhưng ngươi làm sao mà biết được?”

Phương Vô Tửu không nhanh không chậm nói.

"Trước khi ngươi tới đây, ta từng cùng Giản Thư Kiệt có tiếp xúc một chút. . . "

Nửa tháng trước, vẫn là phòng giam này.

Phương Vô Tửu tựa ở trên tường, nói với người trong phòng giam bên cạnh.

“Ngươi thân là quận trưởng một phương, quan to tam phẩm, dưới tay chắc có không thiếu người có năng lực, làm sao lại bị người của Thiên môn khống chế dễ như trở bàn tay như vậy?”

Thật lâu mới nghe được Giản Thư Kiệt trả lời.

“Bọn hắn đầu tiên là khống chế phu nhân của ta, ta sợ bọn hắn làm phu nhân bị thương, mới có thể bị bọn hắn khống chế”.

Phương Vô Tửu thông minh đến mức nào, Trong nháy mắt liền nghĩ minh bạch toàn bộ sự việc ngay lập tức.

Hắn lại hỏi: “ngươi bị giam sau khi đứng lên, có từng nhìn thấy phu nhân không?"

Giản Thư Kiệt: “gặp qua hai lần.”

Phương Vô Tửu: “lần gần đây nhất là lúc nào?”

Giản Thư Kiệt đại khái là đang nhớ lại, cách rất lâu mới nói.

“Không nhớ rõ, dù sao cũng là trước đây thật lâu.”

Hắn bị nhốt quá lâu, trong phòng giam không phân rõ ngày đêm, hắn đã sớm mất nhận thức về thời gian từ lâu.

Phương Vô Tửu: “gần đây bọn hắn không để cho ngươi gặp phu nhân sao?”

Giản Thư Kiệt: “bọn hắn nói phu nhân của ta ngã bệnh, không tiện đi ra ngoài, cách mấy ngày sẽ mang một phong phu nhân viết tin cho ta.”

ngữ khí Phương Vô Tửu trở nên có chút tĩnh mịch: “ngươi xác định những tin kia là tôn phu nhân viết sao?”

Giọng nói của Giản Thư Kiệt đột nhiên trở nên mất kiên nhẫn: "lời này của ngươi là có ý gì?"

Phương Vô Tửu cảm xúc từ đầu đến cuối bình tĩnh thong dong.

“Ta không có ý tứ gì khác, ta chỉ hoài nghi những tin kia là người khác bắt chước bút tích tôn phu nhân viết ra, quận trưởng phu nhân chân chính rất có thể đã không còn ở đây."