Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng

Chương 1068: Ăn Nhiều Như Vậy, Béo Chết Ngươi!


Tiêu Hề Hề muốn tìm một vật chứa nước tuyết tan ra, tốt nhất là đun nóng nó trước khi sử dụng.

Nhưng tìm một vòng, cũng không thể tìm được vật chứa như mong đợi.

Cuối cùng nàng chỉ có thể dùng khăn tay mang theo người bỏ băng tuyết vào, đặt bên cạnh đống lửa.

Sau khi băng tuyết tan hết, nước tuyết thấm ướt khăn tay, nàng lại dùng khăn tay lau mặt, sau đó nắm lấy băng tuyết, cho vào miệng, một lúc sau mới nhổ ra.

Như vậy xem như miễn cưỡng hoàn thành nhiệm vụ rửa mặt.

Úc Cửu đưa bánh mì nóng hổi vừa nướng xong tới.

Khi nữ nhân ở phía đối diện đưa tay ra, hắn đột nhiên rút lại.

Tiêu Hề Hề:???

Úc Cửu nở nụ cười xấu xa: "Muốn ăn, trước tiên phải nói cho ta biết, cha ta ở đâu?"

Tiêu Hề Hề: “thực không dám giấu giếm, ta cũng không biết cha ngươi ở nơi nào.”

nụ cười ngưng kết trên mặt Úc Cửu.

Hắn nhìn chằm chằm Tiêu Hề Hề, thấy nàng không giống đang nói đùa, lập tức sắc mặt tối sầm lại.

“Ngươi đang trêu chọc ta sao?!”

Tiêu Hề Hề trấn an nói: “đừng nóng vội, nghe ta nói hết đã, ta mặc dù không biết cha ngươi đến cùng ở đâu, nhưng ta biết làm như thế nào có thể tìm thấy cha ngươi.”

Úc Cửu nghi ngờ nhìn nàng, hiển nhiên là có chút hoài nghi lời nói của nàng.

Tiêu Hề Hề: “ngươi đừng nhìn như vậy ta, ta nói thật, ta có thể tính ra quá khứ cùng tương lai của ngươi, ngươi sẽ gặp cha ruột của mình trong ba năm tới, ta hiện tại có thể rút ngắn ba năm này."

Úc Cửu nheo mắt: “ngươi tốt nhất không nên gạt ta, nếu không, ngươi liền đợi bị ta gϊếŧ chết đi.”

Trong giọng nói tràn đầy sự uy hiếp mạnh mẽ.

Tiêu Hề Hề phớt lờ lời đe dọa của hắn, duỗi hai móng vuốt nhỏ trắng noãn ra.

"Cho ta chút gì ăn đi."

Úc Cửu nhét vào tay nàng một cái bánh mì.

Tiêu Hề Hề cầm lấy bánh mì liền ăn một miếng lớn.

Cái bánh này chính là dùng bột mì làm thành, vừa không có bỏ đường cũng không bỏ muối, ăn ở trong miệng nhạt nhẽo, không có mùi vị gì, thực sự không tính là ăn ngon.

Nhưng Tiêu Hề Hề chưa bao giờ kén chọn thức ăn.

Đối với nàng mà nói chỉ cần có ăn là được rồi.

nàng đối xử với tất cả các loại thực phẩm có thể lấp đầy dạ dày của mình như nhau!

Sau khi Tiêu Hề Hề ăn xong một chiếc bánh, lại duỗi ra tay muốn chiếc thứ hai.

Úc Cửu ghét bỏ nhìn nàng: “Sao ngươi ăn giỏi như vậy?”

Tiêu Hề Hề hùng hồn phản bác lại: “ta đây gọi có thể ăn là phúc.”

Úc Cửu dứt khoát đưa tất cả 4 cái bánh mì trong tay đều cho nàng.

Hắn cho là như này là đủ.

Nhưng mà hắn vẫn đánh giá thấp sức ăn của nữ nhân này.



Tiêu Hề Hề xoạt xoạt ăn xong 4 cái bánh mì, sau đó lại vươn móng vuốt về phía hắn.

“Còn gì nữa không?”

Úc Cửu:

mặt không biểu cảm mở túi quần áo ra, lại lấy ra 4 cái bánh mì.

Hắn tính toán chia hai cái cho Tiêu Hề Hề, còn lại hai cái cho mình ăn.

Kết quả, Tiêu Hề Hề đưa tay ra , giật lấy cả bốn chiếc bánh mì trong tay hắn.

Nàng vừa ăn vừa nói: “cám ơn ngươi nha, nhiều như vậy là đủ rồi."

Úc Cửu: vẻ mặt hung ác gầm lên: "Ngươi ăn phần của ta, ta ăn cái gì?"

Tiêu Hề Hề phản bác: “ngươi không còn gì ăn nữa sao?”

Úc Cửu gào thét: “không còn! Một cái cũng không còn! Đều bị ngươi ăn sạch!”

Tiêu Hề Hề nghe lời này một cái, tốc độ ăn bánh lập tức liền chậm lại.

Úc Cửu thấy thế, cho là nàng muốn chia hai cái bánh mì cho mình, sắc mặt lập tức dịu đi.

Hắn đang chuẩn bị đưa tay đón, liền thấy Tiêu Tiêu Hề Hề nhét hai cái bánh mì vào trong ngực của mình, đồng thời lui về phía sau hai bước, cùng hắn kéo dài khoảng cách, rõ ràng là sợ hắn cướp đồ ăn trong tay nàng.

Úc Cửu: chấm hỏi đầy đầu...

Tay của hắn cứ như vậy dừng lại giữa không trung, tiến thối lưỡng nan.

Hắn sâu sắc cảm nhận được cái gì gọi là tức giận đến nghẹt thở!

Tiêu Hề Hề vẫn đang nhét bánh mì vào miệng.

Ăn đến hai bên mặt phồng lên, giống như một con sóc đang ăn.

Úc Cửu hận đến nghiến răng nghiến lợi, ngữ khí vô cùng ác độc.

“Ăn nhiều như vậy, béo chết ngươi!”

Tiêu Hề Hề cười cong mắt: “ta trời sinh chính là thể chất ăn không mập.”

Úc Cửu:

Một hơi thở bị chặn lại trong cổ họng, gần như khiến hắn ngạt thở đến chết.

Tiêu Hề Hề đắc ý ăn xong hai cái bánh mì, sau đó chạm vào hai chiếc bánh còn lại trong ngực.

Kỳ thực nàng còn chưa có ăn no.

Nhưng bữa tiếp theo còn không biết đang ở đâu.

Để cho ổn thoả, nàng vẫn quyết định giữ lại hai chiếc bánh cuối cùng, chờ thực sự không đi nổi lại ăn.

Úc Cửu thấy nàng thà tích trữ đồ ăn còn hơn phân phát cho mình, lập tức càng tức giận.

Đây chính là thức ăn của hắn! Là của hắn!

Nàng thậm chí ngay cả một cái bánh cũng không phân cho hắn!

Thực sự quá ghê tởm!

Tiêu Hề Hề không nhìn ánh mắt phẫn nộ của hắn, bình tĩnh nói.

“Thời điểm không còn sớm, chúng ta lên đường đi.”



Úc Cửu cứng rắn mà phun ra một câu: "Ta còn chưa có ăn điểm tâm, đói bụng."

Tiêu Hề Hề giơ bàn tay nhỏ của nàng , chỉ vào túi nước bên cạnh hắn.

“Ngươi không phải còn có nước sao? Uống nhiều nước một chút, ít nhất có thể no bụng.”

Úc Cửu: nặn ra một nụ cười dữ tợn: “không cần, ta đã bị tức no rồi.”

Tiêu Hề Hề nhún nhún vai: “Đã như vậy, vậy chúng ta liền xuất phát đi.”

Úc Cửu dùng băng tuyết giội tắt đống lửa, đứng dậy đi ra khỏi miếu hoang.

Chờ hắn ngồi vào bên trên càng xe, thời điểm bắt đầu đánh xe, mới bỗng nhiên phản ứng lại

hắn làm sao lại trong lúc vô tình theo nữ nhân này sai bảo mà đi làm việc vậy?

Rõ ràng là hắn nên chiếm giữ quyền chủ động chứ!

Úc Cửu âm thầm mắng chính mình một câu quá ngu, lập tức trở nên cực kỳ cảnh giác, tuyệt đối không cho phép mình lại bị Tiêu Hề Hề dắt mũi.

Tuyết lớn còn chưa ngừng rơi.

Những bông tuyết nối tiếp nhau rơi xuống, con đường núi phủ một lớp băng tuyết trắng xóa.

Làm xe ngựa chạy tới, sau lưng lưu lại hai vết bánh xe rõ ràng.

Thế nhưng hai vết bánh xe rất nhanh lại bị bông tuyết bay xuống bao phủ .

Tiêu Hề Hề ghé vào trên cửa sổ xe, thò đầu ra nhìn về phía sau.

Không biết lão Vương đến đâu rồi ?

Hy vọng nó còn có thể nhớ kỹ đường trở về, hy vọng nó thuận buồm xuôi gió.

Tiêu Hề Hề mở túi thơm ra, dùng đầu ngón tay lấy một chút hương phấn, rắc lên đường núi.

nàng nói với Úc Cửu đang đánh xe.

"Chúng ta đi Lăng Đài quận trước đi."

Úc Cửu: “đến đó làm cái gì?”

Tiêu Hề Hề: “nơi đó là cố hương của ngươi, đi chỗ đó không chỉ có thể nhìn thấy cha ruột của ngươi, còn có thể thuận tiện tế bái mẫu thân ngươi một chút.”

Dựa theo quẻ nàng tính toán, Úc Cửu hẳn là tình cờ gặp lại cha mình khi đến Lăng Đài quận tế bái vong mẫu ba năm sau.

Nhưng mà Tiêu Hề Hề cũng không cảm thấy trên đời sẽ có chuyện trùng hợp như vậy.

Lúc đó cha hắn sở dĩ có thể xuất hiện ở Lăng Đài quận, nhất định là có người báo trước cho cha hắn.

Về phần người thông báo cho cha hắn sẽ là ai?

Tạm thời còn không biết.

Bất quá Tiêu Hề Hề tin tưởng, chờ bọn hắn tìm được cha đẻ Úc Cửu, tự nhiên là có thể biết đáp án.

Lăng Đài Quận là một cái địa phương nhỏ vô cùng xa xôi.

Úc Cửu vì không muốn bị người khác phát hiện, từ bỏ quan đạo bằng phẳng, đi đường núi ngoằn ngoèo hẻo lánh.

Vì vậy, bọn hắn hao phí thời gian ở trên đường dài hơn.

Mãi mới chờ đến lúc bọn hắn tới Lăng Đài Quận, đã là mười ngày sau .