Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng

Chương 1076: Nàng Vô Tội!


Úc Cửu nheo mắt lại, ngữ khí nguy hiểm.

“Ngươi muốn gọi người tới sao? Ngươi có thể thử xem, rốt cuộc là người khác tới nhanh hơn, hay là ngươi chết nhanh hơn?"

Giang Thành Tài cảm thấy làn da trên cổ bị lưỡi đao quẹt làm bị thương , cảm giác đau nhói khiến hắn khiếp sợ đến cực điểm.

Con ngươi của hắn kịch liệt rung động, môi kịch liệt run rẩy, nhẹ giọng cầu xin.

“Ta sai rồi, ta không dám gọi người, ta trên có già dưới có trẻ, nếu ta chết bọn hắn phải làm sao bây giờ? Van cầu ngươi nể mặt cha ta , tha cho ta đi.”

Gia hỏa này vì sống sót, thật đúng là chuyện hoang đường gì cũng dám nói.

Bất quá Úc Cửu cũng rất hài lòng với phản ứng của Giang Thành Tài.

Giang Thành Tài càng sợ chết, Úc Cửu càng chắc chắn sẽ lấy được mọi thứ hắn muốn biết từ hắn ta.

Úc Cửu ngồi xổm xuống, nhìn vào mắt Giang Thành Tài, gằn từng chữ hỏi.

“Trước kia thời điểm ba người Úc Gia bị hại, ngươi ở đâu?”

Trong từ điển của Giang Thành Tài, căn bản liền không có cái từ cốt khí này.

Úc Cửu chỉ tùy tiện hù dọa hắn một chút, hắn liền khai hết ra.

“Thật xin lỗi thật xin lỗi, là ta có lỗi với Úc lão gia cùng Úc phu nhân, nhưng ta thật sự không phải là cố ý, là người kia ép buộc ta!"

“Ta thời gian đó vận may không tốt, đánh bạc thua rất nhiều tiền, nhưng trong tay ta không có tiền, căn bản còn không có nhiều tiền như vậy. Sòng bạc mỗi ngày đều tới đòi nợ, còn tuyên bố muốn chặt tay của ta, ta là thật sự là cùng đường rồi!”

“Vừa vặn vào lúc đó, có người tìm ta, biểu thị có thể cho ta mượn một khoản tiền, giúp ta thoát khỏi khốn cảnh, yêu cầu duy nhất chính là để ta hỗ trợ bí mật mang Úc tiểu thiếu gia rời khỏi Úc Gia. "

“Ta biết làm như vậy không tốt, nhưng ta lúc đó thật sự không có lựa chọn nào khác, nếu ta không trả nợ, những người kia thật sự sẽ chặt đứt tay của ta!"

Úc Cửu vô thức dùng lực ở ngón tay cầm chủy thủ, trong mắt hiện lên mấy phần hung ác.

“Nói như vậy, là ngươi vụng trộm mang ta rời khỏi Úc Gia?"

Giang Thành Tài lắp bắp nói: “đúng... đúng vậy.”

Úc Cửu cố nén xúc động muốn gϊếŧ chết người này, cắn răng hỏi: “nói rõ một chút, ngươi là như thế nào mang ta rời khỏi Úc gia?"

Giang Thành Tài không dám nhìn ánh mắt của hắn, chột dạ rũ đầu xuống, há miệng run rẩy nói.

“Cụ thể là chuyện gì xảy ra, kỳ thực ta cũng không rõ lắm.

Dù sao đêm hôm đó Úc Gia rất loạn, đầu tiên là một con rắn độc không biết từ đâu xuất hiện, mọi người chạy đi bắt rắn.

Về sau lại bởi vì cơm tối không sạch sẽ, bọn hạ nhân đều bị đau bụng, cả đám đều vội vàng đi chạy nhà xí.

Mãi mới chờ đến lúc an tĩnh lại, tất cả mọi người đều kiệt sức.



Cha ta đã kiệt sức tâm lực lao lực quá độ, vừa trở lại trong phòng liền ngã trên giường ngủ say .

Ta liền là thừa dịp kia, vụng trộm chuồn ra khỏi phòng, chạy đến phòng Tiểu thiếu gia.

Nhũ mẫu bởi vì không thoải mái, khi đó cũng đã ngủ thiếp đi, nàng không có phát hiện ta ôm Tiểu Thiểu gia đi.

Lúc ấy cũng không biết chuyện gì xảy ra, Tiểu Thiểu gia mê man , bị ta ôm vào trong ngực cũng không khóc không nháo.

Chờ thời điểm ta chạy đến cửa sau, chợt nghe sau lưng vang lên tiếng kêu thảm thiết thê lương!

Thanh âm kia khiến da đầu ta tê dại.

Ta tưởng rằng chuyện trộm hài tử bị người khác phát hiện, sợ quá nhấc chân bỏ chạy.

bên ngoài Cửa sau có một chiếc xe ngựa.

Ta đem Tiểu Thiểu gia giao cho người trong xe ngựa, tiếp đó người bên trong xe ngựa kia cho ta một chồng ngân phiếu.

Ngay sau khi thanh toán xong, chiếc xe ngựa kia lập tức rời đi.

Trong lòng ta mặc dù lo sợ bất an, nhưng nghĩ đến tiền nợ đánh bạc kếch xù đè ở trên người cuối cùng có thể gỡ bỏ, trong lòng ta lại nhịn không được nhẹ nhàng thở ra.

Ngay lúc này, Úc Gia bỗng nhiên bốc cháy, ngọn lửa vô cùng lớn.

Ta vừa nghĩ tới cha ta còn ở trong phòng, liền mau chóng trở về, đánh thức hắn.

Cha ta là một người hiền lành, hắn còn nhất định phải đánh thức những người khác cùng rời đi.

Vì thế chúng ta tốn không ít thời gian.

Chờ tất cả mọi người luống cuống tay chân chạy ra khỏi úc trạch, mới phát hiện lão gia phu nhân và tiểu thư không có đi ra.

Sau đó ta mới biết được, lão gia phu nhân tiểu thư đều đã chết, nghe nói bị thiêu chết, còn có người đồn đại là bị sát hại.

Chân tướng đến cùng như thế nào ta cũng không rõ, ta cũng không dám hỏi nhiều, sợ hỏi nhiều quá sẽ khiến người khác nghi ngờ.”

Giang Thành Tài vận khí coi như không tệ, qua nhiều năm như vậy, vẫn không có người vào tra được đến hắn.

Tất cả mọi người đều cho là Úc Tiểu Thiểu gia đã bị thiêu chết .

Chỉ có Giang Thành Tài biết, Tiểu Thiểu gia đã bị hắn lặng lẽ bán mất.

Giang Thành Tài chú ý tới sát ý trong mắt Úc Cửu càng ngày càng thịnh, vội vàng giải thích.

“Ta biết ngươi chắc chắn rất hận ta, nhưng ngươi suy nghĩ kỹ một chút, trước đây nếu không phải là ta vụng trộm ôm ngươi đi, ngươi cũng sẽ bị thiêu chết, ta cũng coi như là cứu được ngươi một mạng, ngươi không thể lấy oán trả ơn nha!”

Úc Cửu bị hắn làm cho khó chịu cười to.



“Nói như vậy, ngươi chính là ân nhân cứu mạng của ta? Ta còn phải cảm tạ ân cứu mạng của ngươi sao?"

Giang Thành Tài lúng túng cười ngượng ngùng: “cảm tạ cũng không cần, ngươi chỉ cần giơ cao đánh khẽ tha cho ta một mạng là được rồi.”

Nhưng mà lời của hắn vừa mới nói xong, Úc Cửu liền bỗng dưng ra tay, bất ngờ bắn gãy cổ hắn.

Tiêu Hề Hề cách một khoảng, vẫn có thể nghe được âm thanh giòn vang của xương cổ bị vặn gãy.

Nàng vô thức lui về sau một bước, đồng thời đưa tay sờ gáy mình một cái.

Chậc chậc, gia hỏa này ra tay thật là độc ác.

Giang Thành Tài như thế nào đều không nghĩ đến chính mình sẽ chết như thế này.

Hắn mở to hai mắt, đồng tử co lại, biểu tình không thể tin được hoàn toàn đóng băng trên mặt, kết thúc nhân sinh một đời.

Úc Cửu ngẩng đầu nhìn về phía nương tử của Giang Thành Tài, nàng vẫn nằm bất tỉnh ở trên giường, hoàn toàn không biết phu quân đã không còn hơi thở.

Chỉ gϊếŧ một Giang Thành Tài là không đủ.

Mạng sống của ba người Úc Gia phải trả giá bằng càng nhiều máu!

Tiêu Hề Hề phát giác Úc Cửu khác thường, vội vàng tiến lên một bước ngăn trở tầm nhìn của hắn.

"nàng ấy vô tội!"

Sát khí hiện lên trong mắt Úc Cửu, hắn lạnh lùng hỏi: "chẳng lẽ người nhà của ta sẽ không vô tội sao?"

Tiêu Hề Hề: “nếu như người nhà của ngươi còn sống, bọn hắn cũng sẽ không nguyện ý nhìn thấy ngươi gϊếŧ người vô tội một cách bừa bãi."

Úc Cửu: “ngươi cũng không phải bọn hắn, làm sao ngươi biết bọn hắn sẽ nghĩ như thế nào?"

Tiêu Hề Hề: “ngươi không nghe những người kia nói sao? Bọn hắn đều nói Úc Gia thiện chí giúp người, thường xuyên giúp đỡ người nghèo, có danh tiếng tốt ở bản địa, nếu bọn hắn còn sống, chắc chắn sẽ không để cho ngươi lạm sát kẻ vô tội.”

Úc Cửu: “nhưng bọn hắn đều đã chết, đây chính kết cục của người tốt."

Tiêu Hề Hề á khẩu không trả lời được.

Úc Cửu cười lạnh: “tránh ra.”

Tiêu Hề Hề hít sâu một hơi, nói thật nhanh.

“lôgic của Ngươi có vấn đề.

Đầu tiên, sở dĩ người nhà của ngươi mất mạng, không phải là bởi vì bọn hắn làm chuyện tốt, mà là bởi vì có người xấu theo dõi bọn hắn.

Tất cả trách nhiệm đều tại những người xấu đó, không liên quan gì đến việc người nhà của ngươi có phải là người tốt hay không.

Cho dù người nhà của ngươi là một đám bại hoại, nhưng chỉ cần tiểu công tử nhà Huyện thái gia là một kẻ vô sỉ hạ lưu háo sắc, chỉ cần mẹ ngươi bị hắn quấn lấy, bi kịch cuối cùng vẫn sẽ xảy ra.”