Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng

Chương 515: Bùi Công Tử


Tiếng chuông vang lên, tất cả sĩ tử đã ngồi vào chỗ.

Thái tử dẫn một nhóm giám khảo đi vào trường thi.

Tất cả thí sinh cũng đứng đứng dậy, chắp tay hành lễ với Thái tử, đồng thanh hô to.

"Học trò bái kiến Thái tử Điện hạ!"

Ai nấy đều nhìn Thái tử trong ánh mắt đều tràn đầy kính ngưỡng.

Trên đài cao, Lạc Thanh Hàn mặc cẩm bào màu đen, ngồi ngay ngắn ở thượng thủ, mặt lạnh như băng, những giám khảo khác sợ khí thế của hắn, đều không dám loạn động.

Dựa theo lệ cũ, quan chủ khảo nên nói vài lời động viên các sĩ tử trước khi bắt đầu thi.

Lạc Thanh Hàn không phát biểu dài dòng, cũng không có nói chuyện cao xa.

Hắn chỉ từ tốn nói một câu.

"Thi thật tốt, đừng làm ta thất vọng."

Chỉ một câu đơn giản, không có gì đặc biệt, nhưng liên quan đến nỗ lực của Thái tử dành cho kỳ thi này, cảm xúc trong l*иg ngực của các sĩ tử bị khuấy động.

Thái tử không ngần ngại lập quân lệnh trạng, chính là vì để bọn họ khảo thí thật tốt.

Bọn họ sao có thể phụ sự khổ tâm của Thái tử?!

Tất cả sĩ tử đồng thanh trả lời.

"Nhất định không phụ kỳ vọng của Điện hạ!"

Đêm đó, Tần Trọng được hoàng đế ân chuẩn, tiến vào đại lao Hình bộ thăm Tần Liệt.

Tần Trọng thân là đệ đệ Tần Liệt, đồng thời còn là Phụ Quốc đại tướng quân kiêm Binh bộ Thượng thư.

Hai huynh đệ một văn một võ, liên thủ chống đỡ cả Tần gia, ép hoàng đế không thể không đối bọn họ nhượng bộ ba phần.

Nhưng bây giờ, đại ca Tần Liệt bị tuyên án tử hình, ngày mai huynh trưởng sẽ bị giải ra pháp trường, qua loa kết thúc cả đời này.

Tần Trọng mang theo đồ ăn và rượu tới gặp huynh trưởng lần cuối.

Hai người ngồi đối diện nhau, bầu không khí cực kỳ kiềm chế.

Hốc mắt Tần Trọng đỏ ửng, giọng nói tràn ngập bi phẫn "Ca ca, nếu sớm biết hắn là kẻ tiểu nhân vong ân phụ nghĩa, trước đây chúng ta không nên trợ hắn thượng vị!"

Tần Trọng không có chỉ đích danh, nhưng Tần Liệt biết đệ đệ đang nói đến Hoàng đế.

Năm đó Hoàng đế lên ngôi, huynh đệ bọn họ đã bỏ ra rất nhiều công sức, bây giờ hoàng đế ngồi vững đế vị, liền muốn hạ thủ với bọn họ.

Tần Liệt thần sắc tiều tụy, đã gầy đi rất nhiều.

Hắn mệt mỏi nói "Chuyện đến nước này, hối hận cũng đã vô dụng."

Tần Trọng nhìn ra ngoài cửa, thấy cai ngục bên ngoài không chú ý đến đây, liền sáp người tới gần, nhỏ giọng nói.



"Ca ca, đệ đã sắp xếp người xong xuôi, bọn họ ngày mai sẽ nhân lúc ngươi đi tới pháp trường trên đường cướp xe chở tù nhân."

Tần Liệt cau mày, không chút nghĩ ngợi liền gạt bỏ "Không được, Hoàng đế không có ngu dốt như vậy, hắn dám phán chém đầu ta răn chúng, liền chắc chắn đã chuẩn bị chu toàn, hắn đang chờ ngươi rơi vào bẫy, cứ như vậy Tần gia chúng ta liền triệt để xong."

Tần Trọng nói "Đệ không thể trơ mắt nhìn huynh chết!"

Tần Liệt "Ta chết rồi, Tần gia còn có đệ chống đỡ, nhưng nếu đệ cũng ngã xuống, vậy già trẻ lớn bé Tần gia sống bằng cách nào?"

Tần Trọng không phản bác được.

Hắn một quyền nện ở trên sàn nhà, trong lồng ngực chất chứa phẫn hận.

Cai ngục canh cửa nghe thấy tiếng động, lập tức nhìn vào phòng giam, nhìn thấy hai người Tần gia không có phát sinh cái gì khác thường, ngục tốt lúc này mới thu tầm mắt lại.

Tần Liệt mượn động tác rót rượu, nhỏ giọng nói.

"Đệ nắm trong tay một nửa binh quyền Đại Thịnh, Hoàng đế nhất định sẽ nghĩ biện pháp cướp đi binh quyền từ trong tay ngươi, ngươi không thể ngồi chờ chết. Chờ ta sau khi chết, sẽ có một người họ Bùi đi tìm ngươi. Hắn là người Huyền Môn, có lẽ sẽ giúp được đệ."

Sắc mặt Tần Trọng hơi thay đổi khi nghe thấy hai chữ Huyền Môn.

Cho dù hắn là võ tướng, hắn cũng đã được nghe nói sự tích liên quan tới Huyền Môn.

Đó là một môn phái chỉ tồn tại trong truyền thuyết.

Nghe nói người trong Huyền Môn trên thông thiên văn dưới tường địa lý, thông hiểu kinh dịch bát quái, đối với bài binh bố trận, xem bói đều rất giỏi.

Năm đó Tiên hoàng trầm mê cầu tiên vấn đạo, nghe nói Huyền Môn có thuật trường sinh bất tử, đã tiêu phí vô số nhân lực vật lực truy tìm tung tích Huyền Môn, lại không thu hoạch được gì, đến khi hắn băng hà cũng chưa từng tìm được Huyền Môn.

Người trong Huyền Môn, Tiên đế cầu mà không được, giờ đây lại chủ động tới trợ giúp Tần gia.

Đây có phải hay không chứng minh, Tần gia đã có vận khí vượt qua đế vương?

Nghĩ tới đây, Tần Trọng không khỏi kích động.

Tần Liệt nhìn ra ý nghĩ trong lòng đệ đệ, lại không có ý tứ khuyên can.

Với tác phong hành sự hiện giờ của Hoàng đế, cho dù Tần gia không hề làm gì, cũng chắc chắn khó thoát một kiếp, đã như vậy, vì cái gì không buông tay đánh cược một lần?

Tần Trọng cầm ly rượu, nước mắt rưng rưng, gằn từng chữ nói.

"Ca ca, huynh đi trước một bước, nếu đệ đệ đại sự không thành, sẽ đi tìm huynh sau."

Tần Liệt cũng giơ ly rượu lên "Ta ở trên trời phù hộ cho mọi người, hy vọng Tần gia chúng ta sẽ thắng ván cuối cùng này."

Chén rượu nhẹ nhàng va vào nhau, phát ra tiếng vang lanh lảnh.

......

Ngày hôm sau, Tần Liệt bị đưa tới Ngọ Môn Quan chém đầu.

Tần hoàng hậu đang cầu phúc ở chùa Quang Chiếu nghe được chuyện này, bà không nói gì, cứ như vậy an tĩnh quỳ gối trên bồ đoàn.

Trước mặt bà là tượng Phật từ bi nở nụ cười.



Bà chậm rãi cúi người xuống, cái trán dán trên mặt đất.

Nước mắt theo khóe mắt tràn ra rơi xuống đất, để lại một chút vết ướt.

Bắt đầu từ hôm nay, đại ca của bà đã không còn.

Trên đời này, bà lại mất đi một người thân.

Khi Tần hoàng hậu ngẩng đầu lên, nước mắt đã ngừng rơi.

Bà dùng khăn lụa nhẹ nhàng lau khóe mắt, nét mặt vô cảm đứng dậy.

Lúc này trông bà bình tĩnh đến đáng sợ.

Trân Châu bước tới đỡ lấy cánh tay của bà, nhẹ giọng nói "Nương nương, hôm nay Tạ cô nương đến chùa Quang Chiếu dâng hương, nàng nghe nói người cũng ở nơi đây, muốn tới đây vấn an."

Trước đây ở trong cung, Tạ Sơ Tuyết đã từng bày tỏ muốn cầu kiến hoàng hậu, nhưng đều bị Tần Hoàng Hậu cự tuyệt.

Tạ Sơ Tuyết là nghĩa nữ của Tây Lăng vương, Tần hoàng hậu không muốn có quan hệ gì với Tây Lăng vương.

Nhưng hôm nay, Tần hoàng hậu đã đổi ý.

Bà vô cảm nói "Đưa nàng ta vào phòng thiền đợi bổn cung."

"Vâng."

......

Bởi vì Tần Liệt chết không tốt đẹp lắm, tang lễ đương nhiên không thể làm lớn, hết thảy đều giản lược.

Mỗi thế gia đều có phái người tới Tần gia phúng viếng.

Những người này phần lớn đều đến thăm dò ý tứ của Tần Trọng, bọn họ muốn biết sau khi Tần Liệt chết, Tần gia sẽ như thế nào?

Tần Trọng còn đắm chìm trong bi thống mất đi huynh trưởng, đối với những người này đều hờ hững.

Cho đến khi một người trẻ tuổi mặc cẩm bào màu xanh nhạt đi vào linh đường.

Hắn nhìn qua ước chừng 20 tuổi, ngũ quan cực kỳ tinh xảo, da trắng môi đỏ, mắt phượng hẹp dài, so với nữ tử còn diễm lệ hơn mấy phần, nhưng bởi vì thân hình cao lớn, nhìn không giống nữ nhi, ngược lại có loại thư hùng yêu dị mỹ cảm.

Hắn tiến lên dâng hương tế bái cho Tần Liệt, sau đó hành lễ với Tần Trọng đang quỳ bên cạnh.

"Tần nhị gia, xin bớt đau buồn."

Tần Trọng ngẩng đầu nhìn về phía hắn, đầu tiên là bị mỹ mạo của hắn làm cho kinh ngạc một chút, lập tức thăm dò hỏi "Ngươi là ai?"

"Tại hạ họ Bùi."

Bốn chữ đơn giản này, trong lòng Tần Trọng lại gây nên ngàn cơn sóng.

Tần Trọng chậm rãi mở to mắt "Ngươi chính là Bùi công tử mà ca ca ta nói đến?"

"Chính là tại hạ."