Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng

Chương 547: Hủy Hôn


Lạc Thanh Hàn trở lại hoàng cung, đã là nửa đêm.

Hắn rửa mặt xong, ôm Tiêu Hề Hề ngủ.

Không ngủ bao lâu, hắn tỉnh lại.

Thường công công nhẹ nhàng bước tới, giúp Thái tử thay quần áo rửa mặt.

Chờ Thái tử rời khỏi Thanh Ca Điện, sắc trời mới vừa vặn sáng.

Lạc Thanh Hàn ngồi vào bên trong xe ngựa, quay đầu nhìn cửa Thanh Ca Điện.

Tây Lăng Vương muốn giết người diệt khẩu, đáng tiếc thất bại, nếu hắn biết được Tiêu Hề Hề còn sống, chắc chắn sẽ còn nghĩ biện pháp diệt khẩu.

Lạc Thanh Hàn thân là Thái tử, mỗi ngày đều có rất nhiều chuyện phải bận rộn, không khả năng thời thời khắc khắc đều canh giữ ở Thanh Ca Điện.

"Thường Hỉ."

"Có nô tài."

"Ngươi truyền lời nhắn cho Triệu Hiền, để hắn phái thêm mấy người trông coi Thanh Ca Điện, bao gồm cả những người trong điện, đồng thời phái người âm thầm bảo hộ."

Thường công công cung kính đáp "Vâng."

Đợi đến khi triều hội kết thúc, Anh Vương Lạc Dạ Thần không kịp chờ đợi rời khỏi Nghị Sự Điện.

Hắn ra ngoài hoàng cung, lên ngựa, hướng Lưu Quang Các mà đi.

Lưu Quang Các là tửu lâu có thể sánh ngang với lầu Đông Lai ở Thịnh Kinh, là chỗ quan to hiển quý trong thành thích tụ tập nhất.

Từ sau khi xảy ra vụ án gian lận khoa cử, lầu Đông Lai bị niêm phong, mất đi đối thủ cạnh tranh lớn, hoạt động kinh doanh của Lưu Quang Các phát triển không ngừng, mỗi ngày đều đầy ngập khách.

Lúc này còn chưa tới giờ cơm, chỗ ngồi ở Lưu Quang Các đã bị chiếm hết.

Có một Gia Lang Quân giàu có muốn đi vào ăn cơm, lại bị tiểu nhị cản lại.

Tiểu nhị chắp tay thở dài "Thật sự rất xin lỗi, tửu lầu chúng ta lúc này đã ngồi đầy, lang quân không bằng đi trà lâu trước ngồi một lát? Chờ có chỗ ngồi, tiểu nhân lại đi qua thông tri các ngươi."

Gia Lang Quân nhà giàu rất không hài lòng.

Hắn theo người nhà đến Thịnh Kinh làm ăn.

Trong gia tộc, hắn cũng là nhân vật nổi tiếng, mặc kệ hắn đi chỗ nào đều có người tiền hô hậu ủng, còn chưa bao giờ xuất hiện qua tình huống muốn ăn cơm lại không có chỗ.

Gia Lang Quân nhà giàu muốn phát hỏa, lại bị tùy tùng bên người giữ chặt.

Tùy tùng khuyên hắn nhịn một chút, ở đây dù sao cũng là Thịnh Kinh, ở nơi này là chỗ quyền quý tụ tập, tùy tiện ném hòn đá đều có thể đập trúng một quan nhi. Lưu Quang Các có thể tồn tại ở nơi này sừng sững không ngã, còn kinh doanh rất náo nhiệt, sau lưng khẳng định có chỗ dựa, không nên tùy tiện trêu chọc.

Gia Lang Quân nhà giàu nhớ lúc ra cửa phụ thân căn dặn, chỉ đành đè xuống cơn tức trong đầu, dự định đi ra trà lâu đối diện ngồi một lát.

Đúng lúc này, một chiếc xe ngựa sang trọng dừng ở cửa tửu lầu.

Anh Vương không cần người đỡ, trực tiếp từ trong xe nhảy ra.



Hắn hướng tiểu nhị hỏi "Còn chỗ không?"

Tiểu nhị vừa thấy là Anh Vương tới, lập tức cười, ân cần nói "Có có có! Mặc kệ người lúc nào tới, Lưu Quang Các chúng ta đều có chỗ! Tiểu nhân mang người đi vào."

Gia Lang Quân nhà giàu thấy thế tức giận đến cái mũi đều muốn lệch.

Hắn một phát bắt được cánh tay, nổi giận đùng đùng chất vấn.

"Ngươi không phải mới vừa nói hết chỗ ngồi sao? Sao người này vừa tới, ngươi lại thay đổi lời nói? Ngươi đây là xem thường ta sao?!"

Tiểu nhị vội vàng hạ giọng giải thích "Vị này là Anh vương, hắn không chỉ là trưởng tử của Hoàng đế, còn là thiếu đông gia của Lưu Quang Các chúng ta. Hắn ở nơi này có gian phòng riêng, bình thường mặc kệ có bao nhiêu khách nhân, gian phòng này đều sẽ chừa lại cho hắn."

Gia Lang Quân nhà giàu bị giật mình.

Hắn không ngờ lai lịch của người này lại lớn đến thế.

Hắn vô thức nhìn về phía Anh vương.

Lạc Dạ Thần thường xuyên đến đây ăn cơm, hắn đối với nơi này rất quen thuộc, nếu như không có người dẫn đường, hắn cũng biết nên đi thế nào.

Lúc này hắn đã đi vào một khoảng cách, căn bản không chú ý tới động tĩnh sau lưng.

Tiểu nhị hất tay Gia Lang Quân nhà giàu ra, vội vàng hướng phương hướng Anh Vương rời khỏi đuổi theo.

Gia Lang Quân nhà giàu ngơ ngác nói "Quả nhiên là Thịnh Kinh, tùy tiện ra ngoài ăn bữa cơm, cũng có thể gặp được vương gia."

Tùy tùng thúc giục "Chúng ta mau đi thôi."

Hai chủ tớ ảo não rời đi.

Phòng riêng của Lạc Dạ Thần nằm ở tiểu viện trong cùng, hắn vừa ngồi xuống thì chưởng quầy vội vã chạy tới.

"Không biết vương gia đại giá quang lâm, không kịp nghênh đón từ xa, mong vương gia thứ tội."

Lưu Quang Các thực chất là sản nghiệp dưới tên Huệ phi, Huệ Phi ở trong cung, không tiện lộ diện, tửu lâu này vẫn luôn là người nhà mẹ đẻ Huệ Phi giúp nàng xử lý, nàng chỉ cần ngồi đợi lấy tiền là được.

Lạc Dạ Thần thỉnh thoảng sẽ đến Lưu Quang Các ăn cơm, ở đây từ chưởng quỹ đến tiểu nhị, đều biết thân phận của hắn, cả đám đều đối với hắn vô cùng kính sợ.

Hắn hỏi "Định Viễn Hầu còn chưa tới sao?"

Sáng nay hắn đã cho người đưa thiệp mời cho Định Viễn Hầu, mời Định Viễn Hầu giữa trưa tới đây ăn cơm.

Chưởng quầy thành thật trả lời "Còn chưa tới, ta đã cho người đi giữ cửa, chỉ cần định Viễn Hầu vừa tới, sẽ lập tức đem người đưa đến nơi này."

Lạc Dạ Thần "Ừm, xem chừng hắn cũng sắp đến, ngươi đi phòng bếp chuẩn bị đồ ăn."

Chưởng quầy thận trọng hỏi "Không biết Định Viễn Hầu có kiêng kỵ gì không?"

Lạc Dạ Thần chưa từng tiếp xúc với Định Viễn Hầu, làm sao biết hắn có kiêng kỵ gì không? hắn tùy ý nói "Các ngươi tự mình xử lý."

"Vâng."

Chưởng quỹ tự mình rót trà cho hắn, lại sai người đưa trái cây điểm tâm, lúc này mới cung kính lui ra ngoài.



Lạc Dạ Thần không có tâm trạng ăn cái gì.

Hắn bây giờ trong đầu đều đang nghĩ chờ sau đó làm sao cùng Định Viễn Hầu nói chuyện từ hôn.

Hắn cúi đầu nhìn trong chén trà cái bóng của mình, bắt đầu tưởng tượng cái bóng này là Định Viễn Hầu.

Hắn nổi hứng, tiếp đó nghiêm túc mở miệng.

"Hầu gia, ta kính nể người là nhân vật anh hùng, nhưng ta đối với lệnh ái thật không có bất kỳ tình yêu nam nữ gì..."

Lời còn chưa nói hết hắn đã cảm thấy không được, nói như vậy quá trực tiếp, rất dễ dàng làm tổn thương người.

Hắn mặc dù rất phiền Bộ Sênh Yên, nhưng đối với Định Viễn Hầu thật sự kính trọng.

Hắn phải chiếu cố mặt mũi Định Viễn Hầu mới được.

Hắn thay đổi thành bộ mặt bi thương bất đắc dĩ.

"Bộ cô nương là một cô nương tốt, đáng tiếc ta không xứng với nàng..."

"Không nên không nên, lời này quá dối trá, Định Viễn Hầu chắc chắn không tin."

Lạc Dạ Thần đổi nét mặt, bày ra biểu cảm cười xấu xa.

"Hầu gia không biết, kỳ thực con người của ta tật xấu một đống lớn, ta không chỉ hoa tâm, còn đặc biệt thích uống rượu, uống say đánh nữ nhân..."

"Khoan đã, hình như Bộ Sanh Yên biết võ công, hơn nữa võ công của nàng còn cao hơn ta."

Lạc Dạ Thần mắng câu thô tục.

Hắn bực bội mà nâng chén trà lên, đem nước trà uống một hơi cạn sạch, sau đó dụng lực đem chén trà hướng về trên bàn để xuống, triệt để không đếm xỉa đến.

"Hầu gia, thực không dám giấu giếm, ta kỳ thực đồng tính!"

Cửa phòng riêng cọt kẹt một tiếng mở ra.

Định Viễn Hầu cầm quải trượng đứng ở cửa.

Sau lưng hắn còn có chưởng quỹ đi theo.

Chưởng quỹ lộ vẻ mặt chấn kinh, miệng há thành một chữ o.

Lạc Dạ Thần "......"

Trong đầu hắn dường như có thứ gì đó nổ tung.

Chỉ còn lại trống rỗng.

Ta là ai?

Đây là đâu?

Ta vừa mới nói gì?