Bộ Sênh Yên gọi thêm đồ ăn.
Vương phi có lệnh, đầu bếp bên kia tự nhiên là ưu tiên cung ứng.
Rất nhanh bọn tiểu nhị liền đem từng món ăn bưng lên bàn.
Nhìn đồ ăn ngon trước mặt, Tiêu Hề Hề nhịn không được lại muốn ăn, nhưng mà không được, nàng đã ăn rất nhiều rồi, lại ăn nữa cũng không có chỗ trống.
Nàng vội nói: “các ngươi ăn đi, ta đi ra ngoài một chút.”
Lạc Thanh Hàn trầm giọng nói: “chớ đi xa.”
“Ân.”
Tiêu Hề Hề đứng dậy bước ra khỏi phòng.
Lạc Dạ Thần vẫn còn đang ngẩn người, thật lâu chưa có lấy lại tinh thần.
Thẳng đến khi Bộ Sênh Yên nhắc nhở hắn ăn canh, hắn mới hồi phục tinh thần lại.
Hắn nhấp một hớp canh gà, do dự mãi vẫn không thể nào nhịn xuống nghi hoặc trong lòng, cẩn thận hỏi.
“Bệ hạ, vị Quý phi Nương Nương này cùng tiêu trắc phi là tỷ muội sao?”
Không đợi Lạc Thanh Hàn trả lời, Lạc Dạ Thần liền lập tức phủ nhận cái suy đoán này.
“Không có khả năng không có khả năng, tiêu trắc phi là nữ nhi của Tiêu tướng quân, nữ nhi của Tiêu tướng quân làm sao có thể cùng Nam Nguyệt công chúa có quan hệ? Đây tuyệt đối không có khả năng.”
Kỳ thực Bộ Sênh Yên cũng có chút hoài nghi.
Nhưng nghi ngờ của nàng hoàn toàn khác với Lạc Dạ Thần.
Mặc dù nghe nói tiêu trắc phi đã chết, nhưng không nhìn thấy thi thể của tiêu trắc phi, cũng không thể khẳng định tiêu trắc phi có thật sự chết hay không.
Nếu không phải Quý phi cùng tiêu trắc phi có tướng mạo cùng dáng người giống nhau, nhưng âm thanh lại có chút khác biệt, Bộ Sênh Yên sẽ nghi ngờ Quý phi chính là tiêu trắc phi.
Lạc Dạ Thần ăn hai miếng, nhịn không được lại hỏi một câu khác.
“Các nàng thật không phải là tỷ muội sao? Tỉ như nói biểu tỷ muội.”
Lạc Thanh Hàn liếc mắt nhìn hắn: “ngươi sao lại quan tâm chuyện của Quý phi và tiêu trắc phi như vậy? Trước kia không phải ngươi rất chán ghét tiêu trắc phi sao? Hiện tại nàng đi rồi, ngươi hẳn là rất vui vẻ đi."
Lạc Dạ Thần bĩu môi: “ai nói ta quan tâm nàng? Ta chỉ là cảm thấy hiếu kỳ cho nên mới thuận miệng hỏi một chút.”
Lạc Thanh Hàn: “mặc kệ các ngươi nghĩ như thế nào, trong lòng ta, Quý phi chính là tiêu trắc phi, các nàng đều giống nhau."
Lạc Dạ Thần: “ngươi quả nhiên là đem Quý phi trở thành thế thân của tiêu trắc phi!”
Bộ Sênh Yên lại véo eo hắn.
Lạc Dạ Thần lập tức hậm hực ngậm miệng.
Bộ Sênh Yên nhìn sang hoàng đế, thấy hoàng đế không có ý tức giận, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này Tiêu Hề Hề bỗng nhiên trở về.
Nàng đặt mông ngồi ở bên bàn.
Lạc Thanh Hàn hỏi: “ngươi không phải muốn đi ra ngoài một chút sao? Tại sao lại trở về?”
Tiêu Hề Hề: “ta vừa rồi ở bên ngoài nhìn thấy hai người mập mạp ăn cơm.”
Lạc Thanh Hàn: “cho nên?”
Tiêu Hề Hề: “ta cảm thấy rất có cảm hứng nha, bọn hắn đều béo thành như vậy còn có thể ăn, ta đây gầy như vậy, lại có lý do gì không ăn?!”
Lạc Thanh Hàn câm nín...
Tiêu Hề Hề yên tâm thoải mái bưng bát đũa lên, lại bắt đầu ăn.
Thế là nàng thuận lý thành chương ăn quá no.
Sau bữa ăn, nàng ngồi phịch ở bên cạnh bàn không chịu cử động.
“Ta mệt mỏi quá nha, ta không động được, để cho ta nghỉ một lát.”
Bộ Sênh Yên lập tức cho người bưng tới trà giúp tiêu hóa.
Tiêu Hề Hề uống xong trà, tiếp tục nói: “ta vừa đến mùa đông đã cảm thấy đặc biệt mệt mỏi......”
Lạc Thanh Hàn: “lời này ngươi lúc mùa xuân, mùa hè, mùa thu cũng đã nói.”
Lạc Dạ Thần chửi bậy: “Mẹ nó, người một năm bốn mùa đều đặc biệt mệt mỏi sao?”
Tiêu Hề Hề: “ngươi không hiểu, ta có một cơ thể dễ mệt mỏi, bất cứ lúc nào đều đặc biệt dễ dàng cảm thấy mệt mỏi, cho nên ta chỉ thích hợp nằm.”
Lạc Dạ Thần: “ngươi đây không phải gọi là lười sao?”
Tiêu Hề Hề: "Theo một nghĩa khác, lười biếng thực sự là thông minh, là so với người khác càng giỏi về suy xét.”
Lạc Dạ Thần không thể tin được.
Tiêu Hề Hề cười nói.
“Ngươi không tin, ta có thể cho ngươi một ví dụ.
Tỉ như nói chúng ta bây giờ gặp phải một chuyện phiền toái.
Ngươi phản ứng đầu tiên chính là nhanh chóng giải quyết nó.
Còn ta thì khác, ta sẽ suy nghĩ kỹ trước khi hành động.
Ta muốn trước hết suy nghĩ chuyện này có làm được hay không?
Suy nghĩ lại một chút có thể ngày mai làm hay không?
Cuối cùng suy nghĩ lại một chút có thể giao cho người khác làm hay không?”
Lạc Dạ Thần nghe xong, lại sửng sốt một chút.
Lại, vậy mà thật có đạo lý.
Bộ Sênh Yên không đành lòng nhìn nam nhân nhà mình bị người lừa gạt, ho nhẹ một tiếng, nói sang chuyện khác.
“Bệ hạ cùng Quý phi Nương Nương kế tiếp có sắp xếp gì không?”
Lạc Thanh Hàn: “buổi chiều dự định ở trong thành dạo chơi.”
Bộ Sênh Yên: "Muốn chúng ta đi cùng không? Hay là hai người đi dạo một mình?"
Tiêu Hề Hề không chút do dự nói: "Cùng nhau, cùng nhau, nhiều người mới náo nhiệt.”
Anh Vương rất giàu rất có tiền, có thể yên tâm ăn uống nếu dẫn hắn đi cùng.
Bộ Sênh Yên cũng không biết Quý phi trong lòng chỉ nghĩ đến ăn, nàng trực tiếp mang theo Quý phi và hoàng đế đi vào cửa tiệm phấn son lớn nhất trong thành, nữ nhân, không phải thích những thứ phấn son này sao?
Vừa vào son phấn lầu, Tiêu Hề Hề đã có thể ngửi thấy mùi phấn nồng nặc.
Tiểu nhị thấy bọn họ ăn mặc sang trọng, thái độ vô cùng tha thiết: “trong tiệm chúng ta mới có một loại kem dưỡng da mặt mới, bôi lên mặt rất tốt cho da, khách quan có muốn thử một chút hay không?”
Tiêu Hề Hề rất hứng thú: “lấy tới xem một chút .”
Rất nhanh tiểu nhị lấy tới một cái bình sứ tuyệt đẹp.
Tiêu Hề Hề mở bình sứ, nhìn thấy bên trong chứa lại là sữa chua.
Tiểu nhị nhiệt tình giải thích: "Đây là kem dưỡng da mặt chúng ta làm theo phương pháp đặc biệt. ngươi chỉ cần trộn với bột ngọc trai rồi thoa lên mặt là da sẽ sáng mịn hơn".
Hắn lại lấy ra một bao phấn trân châu, bắt đầu giới thiệu phấn trân châu này giá bao nhiêu, đối với làn da có tác dụng dưỡng da như thế nào.
Tiêu Hề Hề nhìn chằm chằm vào sữa chua trong hũ sứ, đột nhiên cảm thấy rằng khuôn mặt không quan trọng như vậy.
Tiểu nhị đưa qua một cái thìa xinh xắn.
"Quý khách, người có thể thử một chút, bôi lên tay xem sao."
Tiêu Hề Hề tiếp nhận thìa, múc một muôi sữa chua, trực tiếp nhét vào trong miệng.
chua chua ngọt ngọt.
Đây chính là sữa chua đi!
Tất cả mọi người đều choáng váng.
Tiểu nhị kêu lên: “khách quan, đây là kem dưỡng da, không thể ăn!”
Lạc Thanh Hàn nhíu mày: “nàng không phải mới vừa ăn no sao? Thứ này bôi trên mặt ngươi, không nên ăn bừa bãi, ăn vào đau bụng thì làm sao bây giờ?"
Tiêu Hề Hề chẹp chẹp miệng nhỏ: “không biết nha, đây chính là sữa bò lên men mà thành, có thể ăn, ta trước đó đã ăn qua, không có việc gì.”
Nghe nói nàng trước đó đã ăn qua, Lạc Thanh Hàn lúc này mới yên lòng.
Tiểu nhị nghe nàng nói nàng biết làm kem dưỡng da này, trong lòng không khỏi khẩn trương, sợ nàng đem tin tức truyền ra ngoài.
kem dưỡng da này là trong tiệm bọn họ mới nghiên cứu, là sản phẩm đặc trưng, lượng tiêu thụ rất tốt, chủ nhân còn trông cậy vào dựa vào kem dưỡng da này kiếm lời nhiều hơn chút tiền nữa.
Tiêu Hề Hề hỏi: “cái này bán thế nào?”
Tiểu nhị: “tám lượng bạc một bình.”
Tiêu Hề Hề: "Thật đắt."
Bộ Sênh Yên lấy ra một tờ ngân phiếu đưa tới, trực tiếp đem kem dưỡng da này mua, đồng thời cười nói với Tiêu Hề Hề.
“Ta tặng cho người.”
Tiêu Hề Hề lập tức liền cười: “cám ơn ngươi!”
Tiểu nhị lại đem một cái bình kem dưỡng da mới cho Tiêu Hề Hề.
Tiêu Hề Hề mở bình ra, trực tiếp ở trước mặt tất cả mọi người, ăn hết sữa chua bên trong bình sứ.
Sau khi ăn xong nàng còn chưa đã miệng mà liếm một cái.
Tiểu nhị đã trừng mắt như cẩu ngốc.
Không chỉ hắn, mà những khách nhân khác trong cửa tiệm cũng chết lặng.
Bọn hắn là lần đầu tiên gặp người đem kem dưỡng da ăn hết.
Trọng điểm là kem dưỡng da kia tám lượng bạc một bình nha, cứ ăn như vậy, thật phí tiền!