Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng

Chương 841: Phấn Đấu Quên Mình


Đêm đó Lạc Thanh Hàn rốt cuộc vẫn trở về Vị Ương Cung ngủ.

sáng hôm sau.

Lạc Thanh Hàn rửa mặt xong,lúc dùng đồ ăn sáng , hắn chợt nhớ tới chuyện của trần Uyển Nghi tối hôm qua , phân phó Thường công công đứng hầu ở bên.

“Truyền ý chỉ của trẫm , trần Uyển Nghi ngự tiền thất lễ, tước bỏ lục đầu bài, về sau không cần tuyên nàng thị tẩm."

“Vâng.”

Tuy hoàng đế chưa bao giờ triệu phi tần hầu ngủ, nhưng trần Uyển Nghi bị hoàng đế nói thẳng không cần lại hầu hạ như vậy, là người đầu tiên trong hậu cung.

Sau khi chuyện này truyền ra, lập tức gây xôn xao không nhỏ trong hậu cung.

những phi tần rục rịch muốn đến trước mặt hoàng đế nịnh nọt lúc trước, lúc này tất cả đều tỉnh táo lại không ít.

Các nàng vốn tưởng rằng có thể thừa dịp Quý phi bị cấm túc, đến trước mặt hoàng đế lấy hảo cảm.

Nhưng mà, trần Uyển Nghi bài học ở ngay trước mắt, lại để cho các nàng có chút sợ hãi, nếu như các nàng giống như trần Uyển Nghi, không lấy được ấn tượng tốt, chọc hoàng thượng chán ghét, thì càng là mất nhiều hơn được .

trong Bình tâm điện, trần Uyển Nghi nghe xong thánh chỉ, thiếu chút nữa thì ngất đi.

Nàng cắn răng mới chống đỡ được.

Chờ tiễn người đưa thánh chỉ đi rồi, trần Uyển Nghi cuối cùng không chịu nổi, đặt mông ngã ngồi ở trên nhuyễn tháp.

Nàng vừa nghĩ tới sau này mình cũng không thể thị tẩm, nửa đời sau chỉ có thể cô đơn, đây có khác gì bị đày vào lãnh cung chứ?

nàng cảm thấy buồn vô cùng, gục xuống bàn , khóc rống.

Trong Huyền Vũ cung.

Liễu Nhứ đem chuyện trần Uyển Nghi bị xử phạt nói cho Lao phi, trong ngôn ngữ có vài phần ý vị nhìn có chút hả hê.

“Để cho nàng bắt chước bừa, lần này đau khổ rất nhiều!"

Lao phi cũng cười một hồi lâu, sau đó lại lộ ra vẻ mặt suy tư.

“Cũng là bắt chước tiêu trắc phi, vì sao Quý phi thành công lấy được sủng ái của hoàng thượng ? Mà trần Uyển Nghi lại bị hoàng đế chán ghét mà vứt bỏ?”

Liễu Nhứ bĩu môi: “đại khái là Quý phi diễn cao hơn một bậc, bắt chước rất giống tiêu trắc phi.”

Lao phi: “hẳn là không đơn giản như vậy.”

Liễu Nhứ không hiểu nhìn nàng.

Lao phi không tiếp tục đề tài này nữa, mà hỏi một chuyện khác.

"Hai ngày nữa là thọ thần của phụ thân, hạ lễ đã chuẩn bị xong chưa?"

Liễu Nhứ gật đầu: “đã dựa theo phân phó của Người chuẩn bị tốt.”

Xế chiều hôm đó, Lao phi tự mình đi ngự thư phòng cầu kiến hoàng đế.

Nàng nhắc đến thọ thần sinh nhật của phụ thân, muốn xuất cung đi chúc thọ phụ thân .

Lao phi có phụ thân là Thái phó đương triều, cũng là lão sư của Lạc Thanh Hàn.



Nể mặt mũi của lão sư, Lạc Thanh Hàn không nói hai lời , lập tức đồng ý thỉnh cầu của Lao phi.

Lao phi còn muốn ở bên cạnh hoàng đế ở chung một lát, nhưng mà hoàng đế vội vàng xử lý chính sự, không có tâm tư để ý tới nàng, trực tiếp cho người đưa nàng ra ngoài.

Lao phi vạn phần thất vọng, lưu luyến không rời mà rời đi.

Hai ngày thời gian thoáng một cái đã qua.

Lao phi xuất cung đi chúc thọ phụ thân .

Hôm nay Bạch phủ phá lệ náo nhiệt, khách mời cả sảnh đường, khắp nơi đều là hoan thanh tiếu ngữ.

Lao phi lần này hạ mình, cố ý không có cho người thông báo, lặng lẽ từ cửa sau tiến vào Bạch phủ.

Chỉ cần có người thông báo, liền nhất định sẽ nhắc đến phong tước hiệu Lao phi này.

Đến lúc đó để cho mặt mũi nàng đặt ở nơi nào?

Cho nên nàng liền dứt khoát không cho người thông truyền.

Hôm nay tảo triều, trước mặt mọi người hoàng đế tuyên bố muốn cải cách chế độ thuế.

Tin tức này giống như một quả bom, ở trên triều đình ầm vang nổ tung.

Tất cả mọi người đều trở tay không kịp.

Không ngừng có người đứng ra mở miệng khuyên can, hy vọng hoàng đế bỏ ý nghĩ này.

Nhưng mà hoàng đế kiên trì theo ý mình, không muốn thỏa hiệp.

Song phương giằng co không xong.

Hôm nay tảo triều huyên náo buồn bã mà tan.

sau khi Triều hội kết thúc, sáu vị nội các đại thần đi theo hoàng đế tới ngự thư phòng.

Hoàng đế hỏi bọn hắn nghĩ gì về cải cách chế độ thuế?

Trong sáu người, có 3 người biểu thị phản đối, có hai người biểu thị trung lập, chỉ có một người biểu thị ủng hộ.

người Duy nhất ủng hộ hắn kia, là vạn quân.

Vạn quân vốn là Thái sư của Thái Tử, sau khi thái tử lên ngôi, hắn được đề thăng làm thái sư, đồng thời bái nhập nội các, quan nhất phẩm, trở thành Văn uyên các Đại học sĩ.

Hắn bây giờ đã bảy mươi có thừa, là người lớn tuổi nhất trong số sáu vị Các Thần.

Bởi vì cơ thể không tốt, hắn bình thường cũng không vào cung, chỉ có mỗi tháng Đại Triêu hội mùng một mười lăm mới lộ diện.

Hoàng đế thương cảm tuổi già bệnh tật, trừ phi tất yếu cũng sẽ không cố ý đi quấy rầy hắn.

Xem như bên trong sáu vị Các Thần có một người ủng hộ cải cách thuế, vạn quân lập tức trở thành tâm điểm chú ý của mọi người.

Vạn quân không nhanh không chậm nói.

“Vi thần cho là, cải cách thuế bắt buộc phải làm, nhưng mấy vị đồng liêu khác nói cũng có đạo lý, chế độ thuế liên quan đến nền tảng lập quốc, cải cách chế độ thuế chẳng khác gì là đang dao động nền tảng lập quốc, nhất định phải chú ý cẩn thận, ngàn vạn không thể nóng vội.”

Hắn nói lời này ôn nhu hòa nhã, cộng thêm bộ dáng tuổi già sức yếu, khiến cho ba vị nội các muốn mắng hắn cũng không dám mở miệng.

Nhưng nên phản đối vẫn phản đối.



Ba người kia lần lượt mở miệng, cường điệu tổn hại cải cách thuế mang tới.

Bọn họ đều là người làm công tác văn hoá, lại đại biểu cho tri thức triều đại tài nghệ mũi nhọn, cực kỳ am hiểu biện luận.

Từng lời nói lên cũng là trích dẫn kinh điển, đạo lý rõ ràng.

Mặt khác hai vị các lão trung lập cũng không mở miệng, chỉ có lúc điểm đến tên của bọn hắn , bọn hắn mới mở miệng nói hai câu, dùng cái này thể hiện rằng họ thực sự đang lắng nghe.

Vô luận đối phương 3 người cãi lại như thế nào, vạn quân từ đầu đến cuối cũng là vẻ mặt nhu hòa, cũng không sinh khí, cũng không gấp gáp.

Bầu không khí nhìn như nhẹ nhàng, kì thực sóng ngầm phun trào.

Lạc Thanh Hàn ngồi ngay ngắn ở thượng thủ, an tĩnh nhìn bọn hắn cãi nhau.

Thẳng đến thời điểm không còn sớm, hắn mới đem người đuổi đi, chỉ để lại một mình vạn quân.

Lạc Thanh Hàn đứng dậy đi qua, ngồi xuống bên cạnh vạn quân.

Hắn chạm vào chiếc chén nhỏ trước mặt vạn quân thấy trà hơi nguội nên lập tức cho người đổi cho vạn quân một chén trà nóng.

Vạn Quân vội vàng nói lời cảm tạ.

Lạc Thanh Hàn nhìn đôi mắt đục ngầu của hắn , khẽ thở dài: “trẫm không nghĩ tới lão sư sẽ ủng hộ cải cách thuế.”

Mặc dù Lạc Thanh Hàn bây giờ đã không cần lão sư giảng bài, nhưng một ngày vi sư chung thân vi phụ, hắn trong âm thầm vẫn sẽ xưng hô vạn quân là lão sư, để thể hiện sự tôn trọng.

Kỳ thực vạn quân cũng là xuất thân thế gia .

cải cách thuế sẽ ảnh hưởng đến lợi ích của thế gia, vạn quân nên phản đối mới đúng.

Nhưng hắn lại ngoài ý liệu tỏ vẻ ủng hộ.

Đây là điều mà Lạc Thanh Hàn không ngờ tới.

Vạn quân chậm rãi hỏi: “bệ hạ đã sớm ngờ tới sẽ có rất nhiều người phản đối cải cách thuế sao?”

Lạc Thanh Hàn gật đầu: “lợi ích liên quan, phản đối cũng không thể quở trách nhiều.”

Vạn Quân: "Vậy ngươi còn muốn tiếp tục sao?"

Lạc Thanh Hàn: “có một số việc dù sao cũng phải có người đi làm.”

thế gia đã độc chiếm hầu hết các nguồn tài nguyên của quốc gia, nhưng những người nộp thuế là những thường dân bách tính.

Điều này tương đương với việc dựa vào những thường dân bách tính kia nuôi toàn bộ quốc gia.

Không nói đến có công bằng hay không, chỉ nói cái quy định này, bản thân nó cũng thật là quái dị.

Điều này giống như một cơ thể yếu ớt có một cái đầu khổng lồ, nếu cơ thể không thể trở nên mạnh mẽ, thì cái đầu quá khổ sẽ chỉ trở thành lực cản đối với cơ thể này, sớm muộn gì cơ thể này cũng sẽ hoàn toàn sụp đổ vì không chịu nổi trọng lượng lớn.

Cho nên cải cách bắt buộc phải làm.

Vạn quân nhìn vị hoàng đế trẻ tuổi trước mặt, nhịn không được cảm khái.

“Người cho dù là trở thành hoàng đế, cũng vẫn giống như năm đó.”

Một lời anh dũng, phấn đấu quên mình.