Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng

Chương 848: Không Có Quan Hệ Gì Với Hắn


Tiêu Hề Hề ngẩng đầu lên, bắt gặp đôi mắt đen thâm thúy của hắn, tim đập trong nháy mắt dừng lại.

Nhưng rất nhanh nàng lại khôi phục bình thường.

Nàng trừng mắt nhìn, một mặt vô tội nói.

“Không có nha.”

Lạc Thanh Hàn nhìn nàng thật sâu.

Ánh mắt kia phảng phất như muốn nhìn thấy tận đáy lòng nàng.

Tiêu Hề Hề lần này không tiếp tục tránh đi, tùy ý để hắn nhìn mình, biểu hiện phi thường bình tĩnh.

Lạc Thanh Hàn: “hy vọng nàng lần này không tiếp tục gạt ta.”

Lời này rất nhẹ, lại làm cho trong lòng Tiêu Hề Hề bị nắm chặt một chút.

Những chiếc bánh ngọt thơm ngon ban đầu, phảng phất cũng không còn ngọt ngào như trước.

Sau khi rời khỏi ngự thư phòng, Tiêu Hề Hề ngồi xa giá trở về Vân Tú cung.

Nàng cho người đi mời Phương thái y tới.

Không lâu sau, Phương Vô Tửu liền đeo hòm thuốc tới.

Tiêu Hề Hề đang nằm dưới giàn nho ở hậu viện, phơi mình dưới ánh mặt trời ấm áp, với một chiếc quạt tròn che mặt, trông có vẻ lười biếng.

Lúc này, giàn nho đã phủ đầy dây nho, giữa những cành lá xanh biếc xen lẫn những chùm hoa nho.

Phương Vô Tửu đem hòm thuốc đặt ở bên cạnh hỏi: “ngươi khó chịu chỗ nào sao?”

Tiêu Hề Hề cầm quạt tròn, ngồi dậy nhìn về phía Phương Vô Tửu.

“Ngươi đã đến rồi, ngồi đi, ta không có việc gì, chỉ là muốn mời ngươi giúp một chút.”

Phương Vô Tửu ngồi xuống bên cạnh nàng , lập tức có cung nữ dâng lên trà hoa cúc cẩu kỷ cho hắn.

Tiêu Hề Hề khoát khoát tay, ra hiệu cho những người phục vụ bên cạnh nàng đều lui xuống.

Phương Vô Tửu nâng chén trà lên, nhấp một ngụm trà, ấm giọng hỏi.

“Ngươi nói đi, muốn ta làm cái gì?"

Tiêu Hề Hề: “Lao phi có thể đã biết thân phận của ta .”

Phương Vô Tửu híp mắt: "Ngươi muốn ta diệt trừ nàng?"

Tiêu Hề Hề lắc đầu: “chuyện Lao phi bên kia không cần ngươi ra tay, ta đã đem chuyện này nói cho hoàng thượng, hắn sẽ cho người theo dõi Lao phi.”

Phương Vô Tửu: “vậy ngươi muốn ta làm cái gì?"

Tiêu Hề Hề: “hoàng thượng hôm nay đột nhiên hỏi nguyên nhân ta vì sao không muốn khôi phục thân phận, ta không có nói thật, ta hy vọng ngươi cũng đừng nói.”

Phương Vô Tửu: “ngươi dự định một mực giấu diếm hắn sao?”

Tiêu Hề Hề trầm mặc.



Nàng vậy liền coi là chấp nhận.

Phương Vô Tửu: “hắn không phải kẻ ngu, coi như chúng ta không nói cho hắn, hắn sớm muộn cũng sẽ chính mình điều tra ra .”

Tiêu Hề Hề vẫn không nói lời nào.

Phương Vô Tửu: “ngươi sợ hắn sau khi biết chân tướng sẽ tức giận sao?"

Tiêu Hề Hề nghẹn ngào nói: “ta hiểu rõ hắn, hắn có thể sẽ kinh ngạc, nhưng hẳn là sẽ không bởi vì... loại chuyện này mà tức giận với ta."

Phương Vô Tửu: “đã như vậy, ngươi cần gì phải giấu diếm không nói ra?”

Tiêu Hề Hề cúi đầu nhìn chiếc quạt tròn trong tay, một lúc lâu sau, nàng mới nhẹ nhàng mở miệng.

“Nếu như ta cùng hắn thẳng thắn, chẳng khác nào là để hắn trở thành đồng phạm của ta, ta không có thể để cho hắn gánh lấy tội danh gϊếŧ phụ thân. Chỉ cần ta không nói cho hắn biết, cho dù tương lai không may sự việc bị bại lộ, cũng đều là ta sai, không liên quan gì đến hắn ."

Phương Vô Tửu kinh ngạc nhìn nàng, thật lâu sau, mới chậm rãi thở ra một hơi.

“Ngươi không cảm thấy ngươi như vậy rất ngu xuẩn sao?"

Tiêu Hề Hề: “ta tin tưởng nếu như nếu đổi lại là hắn, hắn cũng sẽ làm ra lựa chọn như vậy.”

Thích một người, sẽ muốn Hắn sống một cuộc sống tốt hơn, không nỡ lòng để hắn chịu một chút xíu tổn thương.

Phương Vô Tửu sờ sờ đầu của nàng, im lặng thở dài.

Tiêu Hề Hề mắt lom lom nhìn hắn: “ngươi có thể đáp ứng giúp ta giữ bí mật không?"

Phương Vô Tửu bất đắc dĩ đáp: “ngươi là sư muội của ta, ta tự nhiên là đứng về phía ngươi."

Đây là đồng ý giúp nàng .

Tiêu Hề Hề lập tức liền vui vẻ ra mặt.

“Cảm tạ đại sư huynh!”

Xế chiều hôm đó, hoàng đế phái Tào Nặc đưa ba trăm lượng bạc cho Lệ Khinh Ngôn, coi như là trợ cấp cho hắn đi công tác.

Cùng với số bạc đưa đến trong tay hắn, còn có một cái hộ thân phù nho nhỏ.

Tào Nặc thấp giọng dặn dò: “cái hộ thân phù này là bệ hạ cố ý cầu cho lệ thị lang, nghe nói nó có tác dụng trừ tà tránh tai, hy vọng Lệ Khinh Ngôn có thể giữ nó bên người, đừng đánh mất nó."

Lệ Khinh Ngôn liên tục nói lời cảm tạ, đích thân tiễn Tào Nặc ra cửa.

Chờ trở lại thư phòng, hắn lấy ra từ trong tay áo lá hộ thân phù, nhìn nét chữ đỏ tươi trên hộ thân phù, luôn cảm thấy có mấy phần quen thuộc.

Hắn lấy hầu bao mang bên mình xuống, từ trong lấy ra một chuyển Vận Phù.

Cái chuyển Vận Phù này là tiêu trắc phi đưa cho hắn, trong hai năm qua hắn vẫn luôn mang theo, nhờ có chuyển Vận Phù , hắn cuối cùng không còn vận rủi quấn thân, cuộc sống khá thuận lợi.

Lệ Khinh Ngôn đem hộ thân phù cùng chuyển Vận Phù đặt chung một chỗ, cẩn thận so sánh bút tích phía trên, càng xem càng cảm thấy tương tự.

Hai thứ này rất có thể xuất từ cùng một người.

Chẳng lẽ cái hộ thân phù này là đồ vật tiêu trắc phi lưu cho hoàng đế?



Nếu thật là như vậy, cái hộ thân phù này đối với hoàng đế mà nói hẳn là rất quan trọng, nhưng hoàng đế đã tặng nó cho hắn .

Lệ Khinh Ngôn trong lòng vô cùng cảm động.

Hai mươi năm đầu tiên của cuộc đời, Hắn đắm chìm trong vận rủi và phiền muộn, mãi cho đến khi gặp được hoàng đế, cuộc đời Hắn mới bắt đầu thay đổi.

ơn tri ngộ của hoàng đế đối với hắn là điều hắn sẽ không bao giờ quên.

Hắn hướng về phía hoàng cung, nghiêm túc dập đầu.

“Lần này đi Phượng Dương quận, vi thần nhất định sẽ không phụ lòng mong đợi của bệ hạ!"

Ngày kế tiếp, Lệ Khinh Ngôn mang hành lý, chính thức lên đường đi ra Phượng Dương quận.

Hắn lần này đi ra ngoài chỉ dẫn theo 4 tùy tùng cùng một thư đồng, 4 tùy tùng cũng là người luyện võ, thân thủ không tệ, không chỉ có thể giúp làm ít chuyện vặt, còn có thể đảm bảo an toàn cho hắn.

Trong Huyền Vũ cung.

Lao phi suy nghĩ ròng rã một đêm.

Sau khi Nàng khi biết Quý phi chính là tiêu trắc phi, phản ứng đầu tiên muốn đi tố giác Quý phi.

Thế nhưng nàng nên tố giác với ai đây?

Bây giờ Thái Hoàng Thái Hậu không ở trong cung, nàng muốn tố cáo cũng chỉ có thể đi tìm hoàng đế.

Nhưng trong tay nàng không có chứng cứ.

Chỉ vì lời nói đầu môi, hoàng đế căn bản không có khả năng tin tưởng nàng.

Hoàng đế sủng ái Quý phi như vậy, nói không chừng hắn còn nghĩ rằng nàng cố ý nói hươu nói vượn, muốn bôi nhọ Quý phi.

Nếu như vậy, nàng sẽ mất nhiều hơn được.

Nghĩ đi nghĩ lại, nàng vẫn cảm thấy chuyện này không nên đích thân nói ra, tốt nhất là để cho chính Quý phi tự mình thừa nhận.

Chỉ cần Quý phi thừa nhận, coi như hoàng đế muốn bảo vệ nàng cũng không thể làm gì.

Đến lúc đó Thái Hoàng Thái Hậu đứng ra, lại thêm dòng tộc cùng một chỗ tạo áp lực, cho dù Quý phi được sủng ái như thế nào, hoàng đế vì duy trì địa vị của mình cũng không thể không xử trí Quý phi.

Về phần cụ thể làm như thế nào?

trong lòng Lao phi đã có chủ ý.

Nàng vốn muốn nhà mẹ đẻ giúp một tay, nhưng nghĩ lại, lấy tính cách hoàng đế, sau đó nhất định sẽ truy xét tới cùng, vạn nhất đến lúc tra ra chuyện này cùng Bạch gia có quan hệ, nàng chẳng khác nào là liên lụy đến gia đình.

Cho nên chuyện này tuyệt đối không thể cùng Bạch gia có quan hệ.

Tốt nhất là tìm một cùng Bạch gia hoàn toàn không có qua lại, hơn nữa thân phận đủ cao, tốt nhất là có thù oán với Quý phi.

Lao phi rất nhanh liền khóa chặt mục tiêu.

Lại đến ngày xuân phân hàng năm, hoàng đế dẫn toàn bộ văn võ bá quan xuất cung làm lễ tế trời, cầu trời phù hộ cho quốc thái dân an năm nay mưa thuận gió hòa , dân chúng sẽ có một vụ mùa bội thu.

Trong cung các phi tần cũng muốn đồng thời xuất động.

Những năm qua cũng là hoàng hậu đứng đầu, nhưng bây giờ chưa sắc lập hoàng hậu, Quý phi xem như nữ nhân hậu cung địa vị cao nhất, đương nhiên phải đảm nhận trọng trách này.