Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng

Chương 893: Phong Hồi Lộ Chuyển


Lý Phi nhìn bộ dáng vô năng cuồng nộ của nàng, nhẹ nhàng cười một cái.

“Thừa nhận mình thất bại, đối với ngươi mà nói khó khăn như thế sao?”

Lao phi gắt gao nắm chặt chăn mỏng trên người, lớn tiếng phản bác: “ta không có thất bại! Người thất bại là ngươi!”

Lý Phi hỏi lại: “ngươi không thất bại, tại sao lại bị nhốt ở chỗ này? Vì sao ngay cả mặt hoàng đế cũng không thấy?”

Lao phi bị hung hăng chế trụ.

Nét mặt của nàng trở nên vô cùng chật vật, nhưng sự phẫn uất trong mắt càng trở nên mãnh liệt hơn.

Như nếu đổi lại là trước đó, Lý Phi đối mặt với thái độ này của Lao phi, nhất định sẽ hung hăng giễu cợt đối phương.

Nhưng giờ phút này, tâm tình của Lý Phi lại vô cùng bình tĩnh.

Nàng chậm rãi nói.

“Ta với ngươi đấu nhiều năm như vậy, đối với tâm tư của ngươi ta cũng có chút hiểu rõ.

Ngươi không chỉ có nghĩ lấy được người của hoàng đế, mà còn muốn tâm hoàng đế.

Nhưng trái tim của hoàng đế sớm đã trao cho người khác, ngươi ngu ngốc nghĩ liền vẻn vẹn chỉ là ngu ngốc mà thôi.

Nếu ta là ngươi, liền sớm buông tay .

Thừa dịp bây giờ còn kịp, đừng có lại chấp mê bất ngộ .”

Lao phi giận quá thành cười: “ngươi biết cái gì?

ta Cùng các ngươi không giống nhau, ta thích chính là hoàng đế.

Ta yêu hắn, ta vì hắn cái gì cũng có thể làm được!

Người Nói ngu ngốc cái gì vậy? Các ngươi mới là si tâm vọng tưởng!

loại nữ nhân nông cạn Giống các ngươi , căn bản không xứng với hoàng đế!”

Lý Phi không biết là nghĩ tới điều gì, thần sắc trở nên có chút cổ quái.

Nàng giống như nghiêm túc mà hỏi thăm.

“Ngươi thật sự thích hoàng đế sao?”

Lao phi không chút do dự lớn tiếng đáp: “đương nhiên! Toàn bộ hoàng cung chỉ có ta là thực tình thương hắn, ta từ Lúc trước khi vào cung liền yêu hắn, hắn bây giờ chỉ là bị những nữ nhân khác che mắt, về sau hắn nhất định sẽ tỉnh ngộ lại, trên đời này người yêu hắn nhất là ta!”

Lý Phi: "Ngươi đã yêu hắn như vậy, có bao giờ vì hắn làm một chuyện mà không cần đền đáp gì không? Cho dù chỉ là một chuyện, có không?"

Lao phi lần nữa nghẹn ngào.

Lý Phi cười như không cười nhìn nàng.

Nụ cười kia đâm Lao phi đau nhói, nàng gắt gao níu lấy chăn mỏng, móng tay cơ hồ suýt chút nữa xé rách tấm chăn mỏng.

Một hồi lâu nàng mới run giọng mở miệng.

“Ta vì hắn, không để ý người trong nhà ngăn cản, tự nguyện tiến cung làm trắc phi của hắn."



“Vì hắn?” Lý Phi tặc lưỡi, “hắn cần ngươi làm như vậy sao?”

Lao phi đáp không được, sắc mặt càng ngày càng khó coi.

Lý Phi: “mặc kệ ngươi có vào cung hay không, đối với hoàng đế không có ảnh hưởng, nói cách khác, hoàng đế căn bản cũng không quan tâm ngươi ở trong cung hay là ngoài cung. Ngươi sở dĩ kiên trì phải vào cung, chỉ là để có thể tiếp cận hoàng đế, để gần gũi với hắn. Nói cho cùng, ngươi cũng giống như chúng ta, cũng là mang mục đích mà tiến cung, chúng ta là vì muốn nhận được cuộc sống tốt hơn, mà ngươi là vì để có được hắn .”

Lao phi khàn giọng mà phản bác: “ta không có! Ngươi nói bậy!”

Lý Phi cười nhạo một tiếng: “miệng ngươi từng tiếng nói yêu hắn, Nhưng ngươi từ đầu tới cuối cũng không có chân chính vì hắn suy nghĩ, cái ngươi gọi là thích, kết quả động tâm chỉ có chính ngươi. Ngươi vẫn nên hỏi chính mình một chút , ngươi yêu rốt cuộc là hoàng đế, hay là chính mình?”

Lao phi bị kích thích mất đi lý trí, nhào tới như muốn bắt lấy nàng.

Lý Phi lui lại tránh đi.

Trương ma ma nhanh chóng tiến lên, một phen ôm lấy Lao phi, đè nàng xuống giường, đồng thời hét lớn gọi Vương ma ma.

Rất nhanh Vương ma ma liền chạy đến.

Hai người thật vất vả mới đẩy được Lao phi sắp phát điên lên giường.

Lý Phi thấy thế, biết mình mặc kệ lại nói cái gì, Lao phi thần chí không rõ cũng sẽ không nghe được.

Nhưng nàng vẫn nói lời cuối cùng với Lao phi.

“Bây giờ, nói ra cũng không muộn.”

Nói xong, Lý Phi liền quay người đi ra ngoài.

Sau lưng truyền đến tiếng mắng kịch liệt của Lao phi.

Lý Phi nhanh chân đi lên phía trước, cũng không ngoảnh lại.

Thẳng đến khi nàng đi ra khỏi Huyền Vũ cung, tiếng mắng của Lao phi mới triệt để biến mất.

đại môn Huyền Vũ cung ở sau lưng nàng chậm rãi đóng lại.

Nghe thấy tiếng đóng cửa, Lý Phi nhắm mắt lại.

ân oán giữa Nàng và Lao phi, sau cánh cửa này, nhất đao lưỡng đoạn.

Về sau nàng và Lao phi sẽ không bao giờ lại có bất kỳ liên hệ nào nữa.

Nhân sinh của các nàng, từ đây là hai hướng hoàn toàn khác nhau.

Lý Phi được Tố Mai nâng đỡ ngồi vào bên trong xa giá, xa giá dọc theo cung đạo chậm rãi tiến lên.

Diêu Tiệp dư cùng Bảo Cầm đứng ở cửa cung, các nàng nhìn thấy xa giá của Lý Phi tới, lập tức tiến lên trước để hành lễ.

Lý Phi đẩy cửa xe ra, nhìn về phía hai người đứng bên cạnh hỏi.

“Các ngươi sao lại ở chỗ này?”

Diêu Tiệp dư nói: “chúng ta cố ý đến tiễn Người , đây là bánh ngọt tự ta làm, Người có thể ăn nó trên đường."

Nàng đem một cái túi đựng hộp điểm tâm gói cực kỳ chặt chẽ đưa tới.

Tố Mai lập tức đưa hai tay đón lấy.

Lý Phi: “hy vọng ngươi có thể ra ngoài sớm một chút.”



Diêu Tiệp dư hiểu ý của nàng, gật gật đầu: “ta đã cho người đưa tin về nhà, hẳn rất nhanh liền có thể nhận được hồi âm."

Bảo Cầm đưa một giỏ trái cây tới.

“Đây là hoa quả Vân Tú cung chúng ta chính mình trồng, Quý phi Nương Nương cố ý bảo nô tỳ đưa cho Người, hy vọng Lý Phi nương nương không chê.”

Nàng đem giỏ trái cây giao cho Tố Mai, tiếp đó lại lấy ra một cái hộp dùng vải màu lam bao lấy, từ bên ngoài nhìn vào không rõ bên trong chứa cái gì, nhưng nhìn liền biết nó chắc chắn rất nặng.

Bảo Cầm nói: “cái này cũng là Quý phi Nương Nương cố ý bảo nô tỳ mang cho Người, nếu như người ở Tử Vân am nhàn rỗi buồn chán, có thể dùng những thứ này gϊếŧ thời gian."

Lý Phi vẫn rất cảm động, không nghĩ tới Quý phi lại chu đáo như vậy.

"Thay ta nói lời cảm tạ với Quý phi, hy vọng sau này lại có cơ hội cùng nàng đánh bài."

Bảo Cầm cười đáp: “nô tỳ nhất định sẽ giúp Người chuyển đạt.”

Tố Mai tiếp nhận hộp vải xanh từ trong tay nàng , phát hiện cái hộp này so với dự đoán còn nặng hơn.

Nàng thận trọng đem các đồ vật tất cả đều đem lên trên xe.

Diêu Tiệp dư cùng Bảo Cầm thối lui đến ven đường, nhường đường lại.

“Chúc Lý Phi nương nương thuận buồm xuôi gió!”

Lý Phi đóng cửa xe, xa giá tiếp tục chạy về phía trước .

bọn cấm vệ Phụ trách trấn giữ cửa cung ngăn xa giá lại, đại khái kiểm tra một chút, xác định không có vấn đề gì, mới mở cửa thả bọn họ đi.

Xe ngựa lảo đảo ra khỏi cổng hoàng cung.

Lý Phi vén cửa sổ xe rèm lên, thăm dò nhìn lại về phía sau .

Nàng nhìn thấy cửa cung cao lớn, thành cung nguy nga, còn có bầu trời xanh thẳm trong vắt.

Trước kia thời điểm nàng vào cung, chỉ có mười sáu tuổi, thời điểm đó lòng của nàng tràn đầy đều là kỳ vọng vào tương lai, cùng với tự tin vào bản thân.

Nàng cho là bằng vào tướng mạo cùng tài hoa của mình, nhất định có thể đả động thái tử, trở thành ứng cử viên nặng ký cho ngôi vị Thái Tử Phi.

Nhưng mà sự thật lại không giống như tưởng tượng.

Nàng trong cung ở một cái chính là 5 năm, thân phận từ thái tử trắc phi đã đổi thành Lý Phi.

Nhưng nàng chưa bao giờ nhận được một chút xíu sủng ái của hoàng đế .

Trước đây Cẩm Vân đi theo nàng tiến cung , cũng đã phản bội nàng.

5 năm thanh xuân không đổi được thứ nàng mong muốn, nhưng lại để cho nàng mất đi rất nhiều.

Nàng cho là mình sẽ như thế này đến hết đời.

Lại không nghĩ rằng phong hồi lộ chuyển, nàng thế mà nghênh đón một bước ngoặt trong cuộc đời mình.

Nghĩ đến tương lai có một cuộc sống tốt đẹp đang chờ đợi mình, Lý Phi đã cảm thấy tâm thần thanh thản.

Nàng thu tầm mắt lại, lộ ra nụ cười nhẹ nhõm.

“Tương lai nhất định sẽ tốt hơn.”