Lạc Dạ Thần bối rối lắc đầu nguầy nguậy: "Tôi không biết."
Chuyện này hắn cũng cảm thấy thật kỳ quái.
Nhưng hắn vẫn luôn là người đại nghĩa, nếu không nghĩ ra được, liền căn bản không nghĩ tới, để khỏi lãng phí tâm thần.
Lạc Thanh Hàn chậm rãi phun ra một câu nói.
“Bởi vì Vương Kiền muốn mượn cơ hội khích bác ly gián.”
Lạc Dạ Thần ngây dại.
Lạc Thanh Hàn: “Vương Kiền trên mặt là muốn mời ngươi hỗ trợ nói hộ, trên thực tế, hắn là muốn cho trẫm biết ngươi và Vương gia trong âm thầm có liên hệ, một vương gia, cùng thế gia lui tới mật thiết trong âm thầm, ngươi cảm thấy trẫm sẽ nghĩ ra sao? chỉ cần trẫm đối với ngươi có điểm không tín nhiệm, liền sẽ nhận định ngươi và thế gia âm thầm câu thông, ý đồ bất chính.”
Lạc Dạ Thần nhất thời liền bị sợ đến chảy mồ hôi lạnh ròng ròng.
Hắn cuống quít giải thích: “ta không có! Ta cùng Vương gia không hề có một chút quan hệ nào, ta họ Lạc, ta đứng về phía Người!"
Nếu như nói trước kia hắn để mắt tới hoàng vị, bây giờ đối với hoàng vị, hắn thật sự không có ý niệm gì.
Bởi vì hắn rất rõ ràng, vô luận là tâm trí thủ đoạn, chính mình cũng không phải là đối thủ của Lạc Thanh Hàn.
Kỳ thực từ khi hắn tự nguyện đem binh phù giao cho Lạc Thanh Hàn, trong một khắc kia trở đi, hắn đã từ bỏ việc tranh đoạt hoàng vị.
Trước đây thời điểm niên thiếu khinh cuồng hắn cũng không có đi tranh đoạt, bây giờ hắn đã có nương tử cùng hài tử, thì càng không có khả năng liều lĩnh mạo hiểm như vậy.
Hiện tại nguyện vọng lớn nhất của Hắn, chính là nương tử cùng hài tử đều có thể bình an vô sự.
Lạc Thanh Hàn: “trẫm mới vừa nói qua , người trẫm tin tưởng nhất chính là ngươi, nếu trẫm hoài nghi ngươi cùng Vương gia âm thầm qua lại, làm sao trẫm có thể yên tâm giao cho ngươi nhiệm vụ khai thác quặng sắt quan trọng như vậy?"
Lạc Dạ Thần sợ bị hoài nghi, vội vàng bày tỏ lòng trung thành.
“Bệ hạ yên tâm, chuyện khai thác mỏ sắt cứ giao cho ta, ta chắc chắn sẽ làm tốt cho Người, tuyệt đối sẽ không để thế gia có thể thừa dịp cơ hội!”
Lạc Thanh Hàn đạt được mục đích, thỏa mãn gật đầu.
“Trẫm sẽ không để cho ngươi ở phương nam đợi quá lâu, chờ quặng sắt khai thác bước vào quỹ đạo, ngươi liền có thể trở về.”
Lạc Dạ Thần đồng ý.
Bây giờ chỉ cần hoàng đế nguyện ý tin tưởng hắn trung thành, mặc kệ để hắn làm cái gì, hắn đều có thể đáp ứng.
Lạc Thanh Hàn bưng chén rượu lên: “trẫm chúc ngươi thuận buồm xuôi gió.”
Lạc Dạ Thần nhanh chóng nâng chén trà lên, cùng đối phương đụng một cái.
sau khi Anh Vương rời đi, Lạc Thanh Hàn đứng lên, không nhanh không chậm đi ra ngoài.
Anh Vương chẳng mấy chốc sẽ xuôi nam.
Kế tiếp một đoạn thời gian rất dài , sẽ không còn có người nào đến trước mặt hắn khoe khoang.
Lạc Thanh Hàn đối với kết cục này cảm thấy rất hài lòng.
thời điểm Hắn nhìn thấy Tiêu Hề Hề , Tiêu Hề Hề đang vuốt ve mèo béo.
Quýt Miêu lão vương ghé vào trên đùi của nàng, híp mắt, một bộ dáng rất hưởng thụ.
trong lòng Lạc Thanh Hàn ghen tuông lại bắt đầu dâng trào.
So với Anh Vương Thích lấy le, lão vương trước mặt này càng chướng mắt hơn!
Lạc Thanh Hàn ngồi xuống bên cạnh tiêu Hề Hề, nghiêm mặt nói.
“Bờ vai của ta cùng cánh tay có chút mỏi.”
Tiêu Hề Hề nhìn về phía hắn: “người nhất định là mỗi ngày ngồi quá lâu, về sau người cách mỗi nửa canh giờ phải đứng lên đi lại một chút, đừng lúc nào cũng ngồi phê duyệt tấu chương, đối với cơ thể không tốt.”
Lạc Thanh Hàn: “nhưng ta bây giờ bả vai rất đau nhức, không thoải mái.”
Tiêu Hề Hề: “gọi người xoa bóp cho người.”
Lạc Thanh Hàn: “ta không Thích bị người khác đụng vào.”
Tiêu Hề Hề bất đắc dĩ: “ta nói người có cái khuyết điểm quá sạch sẽ, như thế nào khi có khi không ? Trước đó thời điểm xuôi nam cầu mưa, người hơn mười ngày không tắm rửa cũng không có vấn đề gì, bây giờ như thế nào liền cho người chạm vào cũng không nguyện ý?”
Lạc Thanh Hàn mặt không biểu cảm nhìn nàng.
Tiêu Hề Hề đầu hàng: “tốt nha tốt nha, ta xoa bóp cho người.”
nàng đặt lão Vương béo sang bên cạnh, bắt đầu xoa bóp cho Lạc Thanh Hàn.
Lão Vương còn chưa có hưởng thụ đủ, nó bất mãn meo meo với Lạc Thanh Hàn.
Người này làm sao lại còn cùng nó cướp người hốt phân chứ?!
Lạc Thanh Hàn từ trên cao nhìn xuống, lườm nó một cái.
Bộ dáng kia, nghiễm nhiên giống như tư thế của kẻ chiến thắng tranh thủ tình cảm thượng vị.
Lão Vương nhào tới túm váy Tiêu Hề Hề, muốn cướp người hốt phân về.
Lạc Thanh Hàn cho người lấy ra một bàn cá khô.
Lão Vương lập tức liền quên người hốt phân, vui vẻ chạy tới ăn cá khô.
Sau khi Thuận lợi đuổi gia hỏa lão Vương chướng mắt này đi, Lạc Thanh Hàn cuối cùng cũng có thể độc chiếm Hề Hề.
Tiêu Hề Hề bóp vai cho Hắn vừa hỏi: “cường độ như này có thể chứ?”
Lạc Thanh Hàn hài lòng nói: “rất tốt.”
Chờ Lạc Dạ Thần trở lại Anh Vương Phủ, trời đã tối đen.
Bộ Sênh Yên hỏi: “ngươi còn chưa có ăn cơm à?”
Lạc Dạ Thần gật đầu, hắn ở bên trong hành cung thượng lâm uyển cũng chỉ ăn một chút thức nhắm cùng trà, chút đồ kia cũng chỉ có thể lót dạ một chút mà thôi.
Bộ Sênh Yên: “ta cũng chưa ăn, đồ ăn vẫn luôn để trên lò nóng, ta cho người mang tới đây.”
Lạc Dạ Thần: “ngươi không cần chờ ta, ngươi có thể ăn trước, phụ nữ có thai không thể đói bụng.”
Bộ Sênh Yên: “một mình ăn cơm có ý nghĩa gì chứ?”
Nghe vậy, Lạc Dạ Thần cảm thấy vô cùng áy náy.
Bộ Sênh Yên hiểu rất rõ hắn, liếc mắt liền nhìn ra hắn có chuyện muốn nói, nhân tiện nói.
“Ăn cơm trước đi, có chuyện gì ăn xong lại nói.”
Lạc Dạ Thần gật gật đầu: “ân.”
Hạ nhân đem đồ ăn bưng lên bàn.
Hai người an tĩnh ăn xong cơm tối.
Bộ Sênh Yên lau miệng, hỏi: “nói đi, xảy ra chuyện gì?”
Lạc Dạ Thần buồn tẻ nói: “kỳ thực cũng không cái gì, chính là ta ngày mai phải đến vạn hải thành.”
Bộ Sênh Yên bị tin tức đột nhiên xuất hiện này làm cho trở tay không kịp.
“đang Êm đẹp, như thế nào bỗng nhiên phải đi nơi xa như vậy?”
Lạc Dạ Thần đem lời của nói hoàng đế cùng mình, một chữ cũng không sót mà thuật lại một lần.
sau khi Bộ Sênh Yên nghe xong, trầm mặc hồi lâu.
Lạc Dạ Thần áy náy nói: “thật có lỗi, ta kỳ thực cũng không muốn đi, có thể hoàng đế đều đem lời nói đến kia phân thượng , nếu ta không đi, xem như ta chột dạ."
Bộ Sênh Yên nắm chặt tay của hắn: “ta không có quái ngươi ý tứ, ngươi làm được rất đúng, ngươi nhất định phải hướng hoàng đế cho thấy trung thành, Lúc trước là ta suy nghĩ không chu toàn, không nghĩ tới Vương gia lại muốn thừa cơ khích bác ly gián.”
Lạc Dạ Thần nghiến răng, hận hận nói.
“Sớm biết Vương Kiền mang tâm tư như vậy, trước đây ta liền sẽ không để người mở cửa cho Hắn.
Còn có nhị cữu của ta kia, biết rõ thân phận của ta không thể cùng thế gia có liên quan, còn đem Vương Kiền mang theo tới, suýt chút nữa hại chết ta .
May mắn hoàng đế nguyện ý tin tưởng ta, không phải vậy ta thực sự là nhảy vào trong sông đều tẩy không sạch!”
Bộ Sênh Yên trấn an nói: “việc này coi như là cho chúng ta một giáo huấn lớn, Những người như chúng ta khác với những quý tộc bình thường. Sau này chúng ta phải cẩn thận hơn, đừng để người khác lợi dụng."
Lạc Dạ Thần dùng sức gật đầu: “ta nhớ kỹ rồi.”
Hắn dừng một chút, nhịn không được hỏi.
“Vương Kiền tại sao muốn khích bác ly gián? Nếu mối quan hệ giữa ta và hoàng đế bế tắc, điều đó có ích gì cho Hắn?"
Bộ Sênh Yên: “có thể bọn họ là muốn cho ngươi và hoàng đế đánh nhau, bọn hắn từ trong đục nước béo cò chiếm tiện nghi, cũng có thể bọn họ là có mưu đồ khác, muốn lợi dụng ngươi đi hấp dẫn lực chú ý của hoàng đế, cũng có lẽ bọn hắn cũng chỉ là đơn thuần mà nghĩ muốn chọc giận hoàng đế, chuyện này thật sự không thể nói chính xác được.”
Lạc Dạ Thần: "Mặc kệ họ muốn làm gì, dù sao ta cũng sẽ không tham gia!"