Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng

Chương 914: Lo Trước Khỏi Hoạ


Tiêu Hề Hề nhìn ra Lạc Thanh Hàn là muốn tương kế tựu kế, đưa đối phương sa lưới thanh lý toàn bộ.

nàng không nói gì nữa, vươn tay nhặt chiếc ly dưới đất, bỏ lại vào túi.

Lạc Thanh Hàn nói: “ngày mai ngươi theo ta cùng nhau đi.”

Tiêu Hề Hề dùng sức gật đầu: “ân!”

Hắn là WiFi kéo dài cuộc sống của nàng, phải theo sát Hắn mới được.

Tiêu Hề Hề từ trong bao móc ra mấy cái hộ thân phù, toàn bộ nhét chúng vào tay Lạc Thanh Hàn.

“Những thứ này người cầm lấy, chuẩn bị bất cứ tình huống nào.”

một nắm lớn hộ thân phù, ít nhất cũng có hai ba mươi cái .

Xuyên thành một chuỗi cũng có thể làm một dây chuyền đeo trên cổ .

Lạc Thanh Hàn bất đắc dĩ: “cũng không dùng đến nhiều như vậy.”

Tiêu Hề Hề: “cầm đi, lo trước khỏi hoạ, chuẩn bị sẵn sàng."

Lạc Thanh Hàn nghĩ đến kết quả mới vừa rồi ném giao ly, ngày mai có thể sẽ một trận chiến đẫm máu, để tránh ngoài việc ý muốn xảy ra, hắn vẫn gật gật đầu.

“Ân, vậy ta sẽ mang theo .”

Tiêu Hề Hề lại lục soát một trận bao quần áo nhỏ, muốn nhìn một chút còn có cái gì có thể giữ được tánh mạng, phòng thân hay không.

Huyền cơ tử để tránh nàng xảy ra việc ngoài ý muốn , cho nàng rất nhiều đồ chơi nhỏ dùng để phòng thân, công dụng càng là thiên hình vạn trạng.

Nàng lấy ra một bình thuốc nhỏ, kinh ngạc nói: “ta suýt nữa quên mất nó!”

Lạc Thanh Hàn: “đây là cái gì?”

Tiêu Hề Hề: “đây là thuốc mê sư phụ độc môn đặc chế đặc hiệu, nó cùng thuốc mê bình thường không giống nhau, nó có thể bôi lên móng tay, sau đó dùng móng tay cào người, chỉ cần cào rách làn da, thuốc mê liền sẽ tiến vào trong cơ thể đối phương, trong nháy mắt liền có thể làm cho đối phương toàn thân cứng đờ không cách nào chuyển động, người có muốn thử không?"

Lạc Thanh Hàn không chút do dự khoát tay: “cảm tạ, không cần.”

Hắn không cách nào tưởng tượng hình ảnh mình sẽ dùng móng tay cào người là gì? Thật là đáng sợ.

Tiêu Hề Hề thấy hắn cự tuyệt biểu thị thật đáng tiếc.

"Thuốc mê đặc hiệu này rất hữu dụng nha!"

Lạc Thanh Hàn hỏi lại: “nếu dùng tốt như vậy, vì sao chính ngươi không dùng?”

Tiêu Hề Hề: “ta cũng muốn dùng , thế nhưng cái đồ chơi này với ta mà nói quá nguy hiểm, ta chỉ cần bôi nó lên tay, liền không thể tùy tiện cầm đồ ăn, vạn nhất không cẩn thận ăn phải thuốc mê vào thì làm sao bây giờ?”

So với bảo mệnh, nàng vẫn cảm thấy ăn quan trọng hơn.

Lạc Thanh Hàn...

Thật không hổ là một tín đồ ẩm thực.

Hắn tỉnh táo đặt câu hỏi: "Không thể bôi lên kiếm sao? Hiệu quả hẳn là giống nhau."

Tiêu Hề Hề: “hiệu quả là như nhau, thế nhưng quá lãng phí, một bình nhỏ như vậy, nếu bôi lên kiếm không sai biệt lắm hai lần liền có thể dùng xong, vẫn là bôi ở móng tay tiết kiệm hơn.”

Lạc Thanh Hàn: "ngươi sống rất tốt."



Tiêu Hề Hề ưỡn bộ ngực nhỏ, đắc ý cười nói: “đó là đương nhiên!”

Nữ nhân này bản lĩnh nói hươu nói vượn thực sự là nhất lưu! Lạc Thanh Hàn kéo móng vuốt nhỏ của nàng, cầm ngón út, đề nghị: “ngươi có thể bôi thuốc mê lên ngón út, dù sao ngươi bình thường lấy đồ ăn cũng sẽ không dùng đến ngón út.”

Tiêu Hề Hề lộ ra dáng vẻ thụ giáo: “ý kiến hay !”

Sáng sớm hôm sau.

Lạc Thanh Hàn cùng Tiêu Hề Hề dùng xong đồ ăn sáng, thay quần áo xong, ngồi xe ngựa rời khỏi hoàng cung.

Tiêu Hề Hề ngồi ở trong xe, giơ ngón út của bàn tay trái lên , dùng tăm bông tự chế bôi thuốc mê lên.

thuốc mê thế mà còn là màu hồng, bôi lên móng tay, móng tay cũng nhuộm thành màu hồng nhạt, nhìn rất khả ái.

Khó trách huyền cơ tử nói với nàng, thuốc mê này thích hợp để bôi lên móng tay.

màu sắc này, bất kể là bôi nơi khác hay là trộn vào trong đồ ăn, đều sẽ rất bắt mắt, rất dễ dàng bị người phát giác.

cách tự nhiên nhất là bôi nó trên móng tay.

Đến phiên bôi lên tay phải, Tiêu Hề Hề cảm giác bôi không quá thuận tay.

Nàng sợ bôi lên da, dứt khoát đưa tay phải ra trước mặt Lạc Thanh Hàn.

“Ngươi giúp ta bôi cái này.”

Lạc Thanh Hàn đang nhìn xuống bản đồ địa hình của thái miếu.

Nghe vậy, hắn nâng mắt, mặt không biểu cảm nhìn về phía nàng.

Tiêu Hề Hề nắm chặt ống tay áo của hắn lắc lắc: “tiểu ca ca, liền giúp nhân gia một chút đi ”

Lạc Thanh Hàn không thể chịu được bộ dáng này của nàng nhất.

Hắn nhận mệnh thả xuống địa đồ, một tay nắm ngón út của nàng, một tay tiếp nhận cầm lấy chiếc tăm bông.

Hắn chấm nhẹ thuốc lên móng tay rồi xoa đều.

Đôi mắt Hắn cụp xuống, hàng mi dài rậm cụp xuống khiến đôi mắt Hắn càng sâu hơn.

Ánh mắt chuyên chú nhìn đầu ngón tay của nàng, giống như là nhìn trân bảo hiếm thấy.

Đôi môi mỏng hơi mím thành một đường thẳng, thần sắc nghiêm túc lạ thường.

Sau khi thuốc mê trên móng tay khô hoàn toàn, Lạc Thanh Hàn mới thả nàng ra.

Hắn lại cầm tấm bản đồ lên.

Tiêu Hề Hề nhìn hai móng tay màu hồng của mình thực sự rất hài lòng.

Nàng tiến tới, cực nhanh trên môi Lạc Thanh Hàn bẹp một cái.

"Đây là thù lao của người!"

Dù nàng đã thối lui, nhưng trên môi lưu lại xúc cảm như cũ vô cùng rõ ràng, không ngừng quấy rối Lạc Thanh Hàn .

Lạc Thanh Hàn không thể nhìn bản đồ nữa.

Hắn trực tiếp ném bản đồ sang 1 bên, kéo con cá muối không an phận nào đó vào trong lòng, ôm thật chặt, trầm giọng nói.



“Thù lao quá ít, phải thêm .”

Tiêu Hề Hề cố ý xoay đầu về phía bên cạnh , tránh môi của hắn, lẩm bẩm nói: “ngươi cũng chỉ giá trị nhiều như vậy thôi, đừng mơ tưởng trả giá!”

nếu nàng không chịu ngoan ngoãn giao ra thù lao, vậy hắn cũng chỉ có thể chủ động đi cầu.

Mang theo môi mỏng lành lạnh áp xuống, phong bế khí tức của nàng, bá đạo đem nàng toàn bộ khóa lại, để cho nàng không chỗ có thể trốn, chỉ có thể ngoan ngoãn bị hắn đòi hỏi.

Cơ thể hai người áp sát vào nhau.

Quần áo cọ xát phát ra âm thanh nhỏ nhẹ rì rào.

xe ngựa chạy ổn định trên đường, lộ ra phá lệ mập mờ kiều diễm.

Hôm nay Mẫn Tiệp dư như thường lệ đi Vân Tú cung thỉnh an Quý phi .

Khi nàng đến Vân Tú cung, mới biết được Quý phi hôm nay cùng hoàng đế đi thái miếu thăm hỏi Thái Hoàng Thái Hậu .

Bảo Cầm: "Thực xin lỗi, để cho ngươi đi chuyến này uổng công."

Mẫn Tiệp dư cười nói không có việc gì.

Sau khi rời khỏi Vân Tú cung, Mẫn Tiệp dư đầu tiên là trở về Tuế Vãn Các.

Không lâu sau, nàng lại đi ra, trong tay còn mang theo một hộp đồ ăn nặng trĩu.

Nàng ngồi vào xa giá , nói với thái giám đánh xe.

“Đi ngự hoa viên.”

“Vâng.”

Từ Tuế Vãn Các đến ngự hoa viên, sẽ đi qua Huyền Vũ cung.

thời điểm đến Huyền Vũ cung , Mẫn Tiệp dư cho người dừng xe.

nàng ra khỏi xe ngựa được cung nữ nâng đỡ đi xuống xe.

"Các ngươi chờ ở chỗ này, ta đi làm chút việc, rất nhanh sẽ trở về."

Đám người cúi đầu dạ một tiếng.

Mẫn Tiệp dư để mọi người tại chỗ một mình đi về phía trước.

nàng rẽ vào một góc , đi đến cổng của Huyền Vũ cung.

Cổng của Huyền Vũ Cung được cấm vệ trấn giữ, không ai được phép tiếp cận.

Khi Mẫn Tiệp dư đến gần, hai cấm vệ ngăn nàng lại , nhắc nhở nàng không có hoàng đế cho phép không được đi vào.

Mẫn Tiệp dư nhếch đôi môi đỏ mọng, cười rạng rỡ xinh đẹp động lòng người.

“Ta chỉ là tới xem Lao phi , hoàng đế đã chấp thuận, ta đây còn có lệnh bài hoàng đế đưa cho, không tin các ngươi nhìn xem một chút đi."

Nàng đưa tay vào trong tay áo.

Hai cấm vệ thuận thế cúi đầu nhìn về phía tay của nàng.

Ngay trong nháy mắt này, Mẫn Tiệp dư bỗng nhiên đưa tay, đâm hai cây ngân châm vào thân thể của cấm vệ quân!