Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng

Chương 920: Nghịch Chuyển


người bình thường thấy tình cảnh này, ý nghĩ đầu tiên đều sẽ cho là Lạc Thanh Hàn là thiên tử chân chính, được trời phù hộ, mới có thể đao kiếm bất nhập.

Nhưng Lạc Duyên Chi lại cảm thấy Lạc Thanh Hàn nhất định là dùng yêu thuật người không nhận ra.

Hắn sợ hãi đan xen, ngoài mạnh trong yếu chất vấn.

“Ngươi sử dụng yêu pháp gì vậy?!”

Lạc Thanh Hàn trở tay chính là một kiếm, hung hăng đụng vào kiếm trong tay Lạc Duyên Chi.

Binh khí va chạm, tạo ra âm thanh sắc nét!

Lạc Duyên Chi không thể chịu được lực, vô thức nới lỏng ngón tay ra, trường kiếm theo đó bị quét bay ra ngoài, rơi vào trong viện.

Hắn che run cổ tay lên, nhìn về phía Lạc Thanh Hàn, trong ánh mắt xen lẫn sợ hãi cùng ghen ghét.

Lạc Thanh Hàn không chỉ có thể được phong làm Thái tử, kế thừa hoàng vị, thậm chí còn có thể sử dụng loại yêu thuật nghịch thiên này.

Mà hắn cái gì cũng không có.

Rõ ràng tất cả mọi người đều là nhi tử của Thịnh Vĩnh Đế, rõ ràng xuất thân của hắn so với Lạc Thanh Hàn tốt hơn.

Vì cái gì hắn lại thua kém Lạc Thanh Hàn về mọi mặt?!

Vì cái gì lão thiên lại đối xử bất công với hắn như vậy?!

Khác thích khách thừa cơ tấn công về phía Lạc Thanh Hàn.

Nhưng mà đao kiếm của Bọn hắn cũng bị chặn bởi một kết giới vô hình, không cách nào tiến thêm bước.

Bọn hắn đều bị biến cố khó tin này làm cho sợ hết hồn.

Nếu không phải bọn hắn tự mình trải qua, loại chuyện này nói ra bọn hắn đều sẽ không tin.

Bởi vì trong lòng sợ hãi, động tác của đám thích khách không tự chủ được chậm lại một chút.

Lạc Thanh Hàn nắm lấy cơ hội này, gϊếŧ chết hai sát thủ đứng trước mặt hắn , sau đó nắm lấy vai của Thường công công, vận dụng khinh công tung người từ mái hiên nhảy xuống.

Ngay lúc bọn hắn rơi xuống đất, cùng lúc đó, Triệu Hiền mang theo nhóm cấm vệ chạy tới.

Thế cục nghịch chuyển trong nháy mắt!

Lạc Duyên Chi Đang muốn truy kích thấy thế, lập tức dừng bước lại, xông vào khách nhóm hạ lệnh.

“Nhanh cản Bọn hắn lại!”

Bọn thích khách thấy đại thế đã mất, cũng không nguyện mạo hiểm nữa, nhao nhao quay người bỏ chạy.

Nhưng lại không có ai quan tâm Lạc Duyên Chi.

Lạc Duyên Chi tức hổn hển, nhưng không thể làm gì được.

Hắn cùng sử dụng tay chân mà vượt qua nóc nhà, theo mái hiên trượt xuống dưới, rơi vào hậu viện.

Hậu viện đã sớm có người tiếp ứng.

Lạc Duyên Chi đi theo người kia nhanh chóng chạy trốn.

Lúc này Lạc Duyên Chi thở hồng hộc, sắc mặt kinh hoàng, chật vật không chịu nổi, không còn chút phong thái của các vương tôn quý tộc.

Triệu Hiền lưu lại một số người bảo hộ hoàng đế, tự mình mang theo đại đội nhân mã đuổi bắt Lạc Duyên Chi.



Lạc Thanh Hàn không có chút nào lo lắng Lạc Duyên Chi sẽ đào tẩu.

Hôm nay toàn bộ thái miếu đều bị binh mã tuần phòng nha môn bao vây, Tiêu Lăng Phong dẫn đội canh giữ ở bên ngoài, trừ phi Thiên Hàng Thần Binh từ trên trời giáng xuống, bằng không Lạc Duyên Chi đừng hòng chạy ra khỏi thái miếu.

Kế tiếp là trò chơi mèo vờn chuột.

Triệu Hiền chỉ huy cấm vệ quân là mèo, mà Lạc Duyên Chi cùng đồng đảng của hắn là chuột.

Cái đám chuột này ở trong thái miếu bốn phía tán loạn, tính toán tìm cách trốn thoát.

Ngày xưa bên trong thái miếu yên tĩnh an ninh, hôm nay trở nên phá lệ náo nhiệt.

Lạc Thanh Hàn không quan tâm đến những con chuột đang dần bị dồn vào ngõ cụt.

Hắn quyết định đi gặp thái hoàng thái hậu một lần.

bên trong Thái miếu , có một chỗ mà mọi người không dám tùy ý bước vào.

Đó chính là Vĩnh Ninh điện, nơi đặt bài vị của tổ tiên Lạc gia.

thái hoàng thái hậu cùng trưởng công chúa Hoa An liền ẩn thân ở nơi này.

Ở trước mặt các nàng, yên tĩnh trưng bày mấy chục bài vị, mỗi tấm tượng trưng cho một vị hoàng đế.

Trên hương án khói xanh lượn lờ.

Hai bên treo trên vách tường mấy chục bức chân dung, tất cả đều là chân dung của các hoàng đế đại thịnh.

đại thịnh lấy màu đen làm chủ đạo, lễ phục của hoàng đế cũng lấy màu đen làm chủ.

Trên bức họa mỗi một vị hoàng đế, đều mặc trang trọng nghiêm túc màu đen kim văn long bào.

Bọn hắn hoặc là đứng chắp tay, hoặc là ngồi ngay ngắn.

Cẩn thận quan sát mà nói, còn có thể nhìn thấy bọn hắn ngũ quan giống nhau đến mấy phần.

Đó là bắt nguồn từ huyết mạch dẫn dắt.

trưởng công chúa Hoa An quỳ Hoang mang quỳ xuống trên bồ đoàn, khẩn cầu liệt tổ liệt tông có thể phù hộ các nàng trốn qua kiếp nạn này.

Đợi nàng ngẩng đầu lên, đã thấy thái hoàng thái hậu đang đứng trước một bức họa cuối cùng.

bức họa bên trên vẽ, là Thịnh Vĩnh Đế.

Cũng chính là nhi tử của thái hoàng thái hậu.

Bên cạnh bức chân dung, còn trưng bày long bào cùng khôi giáp Thịnh Vĩnh Đế đã từng mặc qua.

Bọn chúng lẳng lặng sừng sững ở này.

Xuyên thấu qua bọn chúng, thái hoàng thái hậu phảng phất có thể nhìn thấy nhi tử của mình, trên khuôn mặt già nua hiện ra vẻ đau thương.

trưởng công chúa Hoa An nhịn không được mở miệng hỏi: “mẫu hậu, chúng ta bây giờ nên làm cái gì?”

Qua một hồi lâu, nàng mới nghe được thanh âm của thái hoàng thái hậu.

“Ai gia cũng không biết.”

Bên ngoài vang lên tiếng bước chân, những tiếng bước chân kia càng ngày càng gần.

trưởng công chúa Hoa An lập tức đứng lên, khẩn trương nhìn về phía cửa ra vào.

Một lát sau, đại môn bị người từ bên ngoài đẩy ra.



Lạc Thanh Hàn cất bước đi tới, Thường công công theo sát phía sau.

Những người khác thì bị lưu lại ở ngoài cửa.

đế vương Trẻ tuổi tuấn mỹ vừa trải qua một hồi ám sát, nhưng mà hắn lúc này lại tỉnh táo đến đáng sợ, cả người từ đầu đến chân đều không nhìn thấy một chút vết thương, khí tức bình ổn như thường.

Hoàn toàn nhìn không ra hỉ nộ.

trưởng công chúa Hoa An nhìn thấy hắn, trong nháy mắt, cả trái tim đều bị nắm chặt.

Nàng run giọng mở miệng, cố gắng giải thích cho chính mình.

“Bệ hạ, ta không phải là cố ý muốn hại ngươi , ta là bị bọn hắn lừa gạt.”

Lạc Thanh Hàn lại ngay cả nhìn cũng không nhìn nàng một cái.

Ánh mắt của hắn thẳng tắp rơi vào thái hoàng thái hậu.

thái hoàng thái hậu bởi vì chạy quá mức vội vàng, trên thân vẫn mặc quần áo trong rộng thùng thình màu sáng, bên ngoài khoác lên một kiện áo ngoài rộng lớn màu đậm, tóc dài xõa sau lưng, trong tóc đen xen lẫn tóc trắng, khiến nếp nhăn trên mặt bà càng nổi bật hơn.

Bà thấy người đến vị đế vương trẻ tuổi , khuôn mặt già nua khẽ co giật, dường như muốn hướng hắn chửi ầm lên, nhưng cuối cùng lại chỉ phun ra một câu thật đơn giản.

“Là ai gia xem thường ngươi.”

Lạc Thanh Hàn dừng ở cách bà hai thước.

Hắn lạnh lùng nói: “trước đây Tần Hoàng Hậu cũng đã nói lời tương tự như vậy."

thái hoàng thái hậu: “cho nên nàng chết, mà ai gia cũng sẽ bước theo gót nàng, đúng không?”

Lạc Thanh Hàn vẫn im lặng, đôi mắt đen của hắn giống như một hồ nước lạnh, sâu không thấy đáy.

thái hoàng thái hậu nhìn về phía những bài vị kia, gằn từng chữ nói.

“Ngay trước liệt tổ liệt tông , ai gia hỏi ngươi một lần cuối cùng nữa, là ngươi chỉ điểm tiêu trắc phi gϊếŧ tiên đế sao?”

Lạc Thanh Hàn: “không có.”

thái hoàng thái hậu theo dõi hắn ép hỏi: “ngươi dám thề sao?”

Lạc Thanh Hàn mặt không đổi sắc nói: “nếu trẫm chỉ điểm tiêu trắc phi mưu hại tiên đế, liền để trẫm chết không yên lành.”

Đôi mắt của thái hoàng thái hậu hơi mở to.

Bà khó tin nhìn vị đế vương trẻ tuổi trước mặt .

Hắn lại dám phát thề độc!

thái hoàng thái hậu theo dõi hắn , nhìn rất lâu, không có nhìn ra một điểm vết tích nói dối chột dạ.

Hắn nói dường như là sự thật.

Hắn thật sự không có mưu hại Thịnh Vĩnh Đế!

Kết quả này nằm ngoài dự đoán của thái hoàng thái hậu.

Bởi vì cảm xúc quá mức kích động, giọng của bà run rẩy kịch liệt, nói ra lời cũng lạc điệu.

“Nếu ngươi không có mưu hại tiên đế, vì cái gì thời điểm lúc trước ai gia chất vấn ngươi, ngươi không trực tiếp trả lời Ai Gia?"

Lạc Thanh Hàn trấn định đáp lại: “bởi vì trẫm muốn nhìn một chút, là ai đang khích bác quan hệ tổ tôn giữa chúng ta ? Bây giờ đã có kết quả, là Lạc Duyên Chi.”