Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng

Chương 921: Thỏa Hiệp


thái hoàng thái hậu càng ngày càng chấn kinh: “nguyên lai ngươi đã sớm ngờ tới bên trong Thái miếu có mai phục! Ngươi đây là cố ý dẫn xà xuất động!”

Lạc Thanh Hàn không nhẹ không nặng mà phun ra hai chữ.

“Đúng vậy.”

cơ thể thái hoàng thái hậu lắc lư hai cái, thiếu chút nữa vì tức giận mà ngất đi.

Bà kịp thời đưa tay đỡ lấy vách tường bên cạnh, ổn định thăng bằng.

Qua một hồi lâu bà mới lên tiếng lần nữa, giống như buồn bã tự hận.

“Duyên Chi quả nhiên không phải là đối thủ của ngươi.”

Lạc Thanh Hàn nhìn theo chỗ tay bà chống đỡ, thấy được bức chân dung của Thịnh Vĩnh Đế treo trên tường.

Trong bức họa Thịnh Vĩnh Đế đứng chắp tay, người mặc long bào thêu ám kim sắc long văn, đầu đội mũ miện kim long , khóe miệng hơi nhếch lên, lộ ra mấy phần ý cười trầm ổn tự tin như thắng lợi trong tay.

Lạc Thanh Hàn nhìn phút chốc, bỗng nhiên mở miệng.

“Trẫm nhớ kỹ Hoàng Tổ Phụ tựa hồ cũng là đột nhiên bệnh chết."

thái hoàng thái hậu vô thức nhìn về phía bức chân dung bên cạnh Thịnh Vĩnh Đế.

Phía trên kia vẽ là thịnh trường đế.

Thiên cái thụy hào này là Thịnh Vĩnh Đế truy phong cho hắn ,

bởi vì thịnh trường đế khi còn sống trầm mê cầu tiên hỏi, một lòng muốn trường sinh bất lão, Thịnh Vĩnh Đế liền lấy chữ “trường” trong trường sinh, xem như thụy hào của hắn.

Trong bức họa thịnh trường Đế anh tư bộc phát, ở giữa khuôn mặt tràn đầy chờ mong đối với tương lai đại thịnh.

Nhưng mà tuổi già thịnh trường Đế trầm mê tu tiên, tin vào các đạo sĩ yêu ngôn hoặc chúng, tùy ý các đạo sĩ nhúng tay vào triều chính, trắng trợn độc quyền, rất nhiều trung thần đã bị bức hại, gây ra vô số bi kịch thảm án vô số kể.

Dùng một từ hôn quân để hình dung thịnh trường đế rất thỏa đáng.

Cũng chính vì như thế, sau khi thịnh trường đế chết, trong triều không một ai vì hắn khóc tang.

Cái chết của hắn đã chấm dứt bảy năm bất ổn trong triều đình.

Sau khi Thịnh Vĩnh Đế kế vị, trọng chỉnh siêu cương, triều đình dần dần khôi phục trật tự, hết thảy cuối cùng lại lần nữa bước vào quỹ đạo.

Đã nhiều năm như vậy, thái hoàng thái hậu cho là mình cũng đã quên đi quá khứ.

Nhưng lúc này chạm tới bức họa thịnh trường đế, bà vẫn không thể át chế nhớ tới năm đó những sự tình kia.

Trước kia cũng bởi vì yêu đạo một câu nói, nhi tử của bà bị coi thành tế phẩm, cắt đứt cổ tay đổ máu, suýt chút nữa chết thẳng cẳng.

May mắn bà kịp thời đuổi tới, đem hết toàn lực mới cứu được Lục hoàng tử .

Vì thế nàng còn bị đánh một trận, trên thân bị đánh da tróc thịt bong, nằm trên giường một tháng mới có thể động.

trong mắt thái hoàng thái hậu lộ ra hận ý.



Bà nhanh chóng thu hồi tầm mắt, ra vẻ vô tình hỏi.

“Ngươi nhắc cái này ra làm gì?"

Lạc Thanh Hàn: “bởi vì phụ hoàng là bỗng nhiên ốm chết , ngài liền hoài nghi phụ hoàng là bị người làm hại, dùng cái này suy luận, như vậy Hoàng Tổ Phụ đột ngột qua đời , cũng là bị người khác sát hại sao?"

Con ngươi của thái hoàng thái hậu khẽ run lên.

Bà khẽ động khóe miệng lộ ra một nụ cười chế nhạo cứng ngắc.

“Làm sao lại như vậy? Ngươi nghĩ nhiều rồi, thịnh trường đế chính là ốm chết , không có bất kỳ chỗ khả nghi nào.”

Lạc Thanh Hàn mặt không thay đổi nhìn bà: “ngài dám ở trước bài vị của Hoàng Tổ Phụ thề rằng, Hoàng Tổ Phụ chính là tự nhiên ốm chết không?”

thái hoàng thái hậu hết sức kháng cự: “đang êm đẹp, ai gia vì sao phải lập lời thề?”

Lạc Thanh Hàn không có trả lời vấn đề này, mà là ý vị không rõ nói.

“Trẫm bỗng nhiên nghĩ tới một câu nói, thiên đạo luân hồi, không nhớ rõ phía sau câu kia là cái gì? Hoàng Tổ Mẫu còn nhớ rõ không?"

thái hoàng thái hậu lạnh lùng nói: “Được rồi, đừng nói nhảm nữa, ngươi đến cùng muốn thế nào? Ngươi chẳng lẽ muốn gϊếŧ ai gia sao? Ngay trước liệt tổ liệt tông , nếu ngươi dám đối ra tay với ai gia, ngươi không sợ sau khi chết xuống Địa ngục vĩnh thế không được siêu sinh sao?!”

ánh mắt Lạc Thanh Hàn quét về phía những bài vị được trưng bày chỉnh chỉnh tề tề kia.

Trong ánh mắt của hắn cũng không có bao nhiêu ý tứ tôn trọng.

Hắn lạnh nhạt nói.

“Ngài yên tâm, trẫm sẽ không gϊếŧ ngài, dù là ngài cùng nghịch tặc muốn mưu hại trẫm, trẫm cũng sẽ không hạ thủ đối với người, dù sao người cũng là thân tổ mẫu của trẫm."

Nghe vậy, sắc mặt thái hoàng thái hậu dịu đi một chút.

trưởng công chúa Hoa An bên cạnh cũng thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng mà, nàng còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, đã nghe thấy hoàng đế tiếp tục nói.

“Nhưng gia có gia quy, quốc có quốc pháp, không quy củ không thành phương viên.

Đặc biệt đối với tội nặng như mưu phản, nhất định phải nghiêm trị không tha!

Theo luật pháp của đại thịnh, phàm là dính đến kẻ mưu phản , hết thảy xử tử hình, thủ phạm chính gϊếŧ cửu tộc, tòng phạm diệt cả nhà.

Hoàng Tổ Mẫu là trưởng bối của trẫm, trẫm không đành lòng ra tay đối với ngài.

Vậy cũng chỉ có thể để thân nhân của Hoàng Tổ Mẫu thay thế Hoàng Tổ Mẫu đi tiếp hình phạt.

Ngược lại trẫm sẽ chọn một người bên trong dòng chính Lục gia, thay thế Hoàng Tổ Mẫu bị tuyên án tử hình.

Hy vọng Hoàng Tổ Mẫu có thể thông cảm.”

thái hoàng thái hậu nghe nói như thế, bị tức giận mắt tối sầm lại, một hơi cũng không nói ra, cứ như vậy ngất đi.

Chỉ nghe được một tiếng vang trầm, bà nặng nề mà té ngã trên đất.



Trưởng công chúa hoa an sợ đến tái mặt, vội vàng chạy tới đỡ thái hoàng thái hậu dậy.

“Mẫu hậu! Mẫu hậu ngài tỉnh! Ngài đừng dọa ta!”

Lạc Thanh Hàn liếc nhìn Thường công công.

Thường công công hiểu ý, lập tức sai người đi mời thái y tới chẩn trị cho thái hoàng thái hậu.

Triệu Hiền nhanh chân đi vào, ôm quyền hành lễ, cung kính nói.

“Khởi bẩm bệ hạ, mạt tướng đã bắt được nghịch tặc tĩnh huyện vương , người ở bên ngoài, thỉnh bệ hạ xử lý.”

Lạc Thanh Hàn không để ý đến trưởng công chúa Hoa An còn đang khóc trong điện, xoay người đi ra ngoài.

hắn đứng trên bậc thềm và nhìn thấy Lạc Duyên Chi đang bị trói.

nhóm cấm vệ một cước đá vào trên đầu gối của Lạc Duyên Chi, đầu gối của Lạc Duyên Chi đập mạnh xuống đất, đau đến sắc mặt hắn trắng bệch.

Trên thân thể kịch liệt đau nhức , cũng không bằng khuất nhục trong lòng.

Hắn phẫn hận nhìn chằm chằm Lạc Thanh Hàn, trong mắt lộ ra hận ý không thèm che giấu.

Lạc Thanh Hàn từ trên cao nhìn xuống hắn, lạnh lùng hỏi.

“Đồng bọn của ngươi đâu?”

Lạc Duyên Chi cười lạnh: “ta dựa vào cái gì phải nói cho ngươi?!”

Hắn dù sao cũng khó thoát khỏi cái chết, bây giờ đã không có gì phải sợ .

Lạc Thanh Hàn: “nếu ngươi không nói, trẫm liền cho người đào mộ của Nhàn Phi trong lăng tẩm, đem thi thể bà ấy ném ra vùng hoang dã."

Nhàn Phi là mẫu thân của Lạc Duyên Chi, trước kia bởi vì Tần Trọng cùng Tây Lăng Vương bức vua thoái vị tạo phản, bà bị phản quân sát hại.

thảm trạng khi Bà chết vĩnh viễn ghi khắc trong lòng Lạc Duyên Chi , trở thành nỗi đau khiến hắn cả đời khó mà quên được.

Lúc này nghe được Lạc Thanh Hàn uy hiếp, oán hận trong lòng Lạc Duyên Chi càng tăng lên gấp bội.

Hắn hận bây giờ không thể nhào tới đem Lạc Thanh Hàn , đem Lạc Thanh Hàn xé thành trăm mảnh!

Nhưng mà hắn bị cấm vệ gắt gao đè lại, hai tay bị trói tay sau lưng , căn bản là không có cách nào chuyển động.

Hắn giống như con thú bị nhốt lâm vào tuyệt cảnh, gắt gao trừng Lạc Thanh Hàn, trong hốc mắt hiện đầy tơ máu màu đỏ, vẻ mặt của hắn trông cực kỳ hung dữ.

“Ngươi dám?!”

Lạc Thanh Hàn bình tĩnh phản kích: “nếu ngươi không tin, trẫm có thể để người làm cho ngươi xem một chút, để cho ngươi tận mắt thấy mẫu phi của mình bị đào lên như thế nào."

Cho dù trong lòng có phẫn uất không muốn thế nào, cuối cùng Lạc Duyên Chi vẫn thỏa hiệp.

Hắn kỳ thực căn bản không quan tâm đến sống chết của người khác, hắn chỉ là không muốn cúi đầu trước Lạc Thanh Hàn mà thôi.

Nhưng để bảo toàn mẫu phi cùng thể diện, Lạc Duyên Chi không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể cúi đầu.