Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng

Chương 943: Tiêu Chuẩn Kén Vợ Kén Chồng


Thấy nàng trêu chọc, Phương Vô Tửu bình tĩnh đáp lại.

“Bảo Cầm cô nương thực sự rất tốt, nhưng ta không thích mẫu người như nàng.”

Tiêu Hề Hề thuận thế truy vấn: “vậy ngươi thích dạng gì? Ngươi cùng ta nói, sau đó ta giúp ngươi tìm.”

Phương Vô Tửu: “yêu cầu của ta rất đơn giản, đầu tiên nàng không thể uống rượu đánh bạc, không thể có thói quen bất lương.”

Tiêu Hề Hề gật đầu biểu thị đồng ý: “cái này chính xác không thể.”

Phương Vô Tửu: “thứ hai nàng nhất định phải cơ thể khỏe mạnh, ngũ quan đoan chính.”

Tiêu Hề Hề lần nữa gật đầu: “ân.”

Phương Vô Tửu: “tiếp đó mỗi sáng sớm nàng phải thức dậy đúng giờ Mão bồi ta cùng nhau luyện công, giữa trưa ít nhất nghỉ ngơi nửa canh giờ, bữa tối cùng ta tản bộ một canh giờ.”

Tiêu Hề Hề: “còn gì nữa không?”

Phương Vô Tửu: “khẩu vị của nàng không thể quá nặng, quá cay quá dầu mỡ đều không được, những đồ ăn kia ăn nhiều đối với cơ thể không tốt. Nói đến đây ta liền phải nhắc nhở ngươi một câu , ngươi nên ít ăn dầu mỡ đồ ăn cay, nhất là ngươi bây giờ nội thương chưa lành, càng phải điều dưỡng thật tốt, phải duy trì chế độ ăn uống điều độ.”

Tiêu Hề Hề không nghĩ tới nói một chút thế mà liền nói đến chính nàng.

Nàng vội vàng nói: “Chúng ta hãy gác chuyện của ta sang một bên trước, tiếp tục nói về tiêu chuẩn chọn nương tử của ngươi.”

Phương Vô Tửu: “nàng không thể quá tùy hứng, tốt nhất có thể yên tĩnh dịu dàng ngoan ngoãn chút, thời điểm ta nghiêm túc làm việc , nàng không nên ầm ĩ quấy rầy ta."

Tiêu Hề Hề: “còn nữa không?”

Phương Vô Tửu suy nghĩ một chút: “cuối cùng, nàng phải thiện lương bao dung, điểm này rất trọng yếu.”

Tiêu Hề Hề hiểu rõ gật đầu: “ta đã biết đại khái ngươi muốn nương tử là cái dạng gì .”

Nàng cho người mang quýt mèo đến.

Nàng đem quýt mèo nhét vào ngực Phương Vô Tửu, thật sự nghiêm túc giới thiệu.

“Con mèo này gọi lão Vương.

Ngươi xem một chút nó, ngũ quan đoan chính, cơ thể khỏe mạnh, không uống rượu không đánh bạc, không có bất kỳ thói quen bất lương gì.

Nó mỗi sáng sớm giờ Mão đúng giờ thức dậy ăn điểm tâm.

Ngươi cho nó ăn xong sau đó, có thể dẫn nó ra ngoài luyện công buổi sáng.

Giữa trưa nó nhất định sẽ nghỉ ngơi nửa canh giờ trở lên.

Bữa tối nó thích ra ngoài tản bộ một hồi, chỉ cần ngươi đuổi kịp nó, ngươi có thể cùng nó đi dạo.

còn về khẩu vị, ngươi hoàn toàn có thể yên tâm, nó không có ăn cay chút nào.

Nó thích ăn nhất cá khô cùng thịt gà, những cái kia cũng không tính là dầu mỡ.

Tính cách của nó rất dịu dàng ngoan ngoãn, chỉ cần ngươi không chọc tới nó, nó cam đoan có thể lặng yên chờ ở bên cạnh, sẽ không ầm ĩ quấy rầy công việc của ngươi.



Hơn nữa nó rất hiền lành, từ trước tới giờ không bắt chuột, chỉ ăn thực phẩm chín, hoàn mỹ phù hợp với tiêu chí chọn ngươi đời của ngươi!”

Phương Vô Tửu: ...

Hắn cúi đầu nhìn về phía quýt mèo trong ngực nặng trĩu nhiều thịt.

Lão Vương không có sợ người lạ chút nào, rất nhanh điều chỉnh tốt tư thế, ghé vào trong ngực của hắn nhắm mắt lại ngủ, cái đuôi dài lắc qua lắc lại , thong dong tự tại.

Phương Vô Tửu nắm cái đuôi của nó, vung lên, liếc nhìn cái mông nhỏ của nó, bình tĩnh nói.

“Đây là một con mèo đực, giới tính không phù hợp yêu cầu.”

Lão Vương không nghĩ tới nam nhân trước mặt này nhìn xem áo mũ chỉnh tề , lại là mặt người dạ thú, vừa mới gặp lần đầu tiên đã nhìn trứng của nó!

Nó lập tức đứng lên, duỗi móng vuốt, hướng về trên mặt cầm thú đánh một cái, sau đó nhảy xuống đất nhanh chóng bỏ chạy.

Meo meo meo!

Thế phong nhật hạ nhân tâm không già.

Con người thật sự không biết xấu hổ , không buông tha cho cả chú mèo dễ thương!

Tiêu Hề Hề: “sau này ta sẽ tìm một con mèo cái cho ngươi.”

Phương Vô Tửu: “không cần.”

Tiêu Hề Hề: “tiêu chuẩn kén vợ của ngươi chỉ có mèo có thể đạt đến, nếu như ngươi không muốn mèo, về sau chỉ sợ cũng chỉ có thể cô độc .”

Phương Vô Tửu: “không quan trọng.”

Tiêu Hề Hề lại hỏi chuyện hai sư huynh cùng sư đệ, muốn biết bọn hắn bây giờ ở đâu?

Phương Vô Tửu nói: “ta ở trong thành thịnh kinh thuê một tiểu viện, bọn hắn bây giờ ở cùng ta.”

Tiêu Hề Hề: “tiền của các ngươi đủ dùng không? Không đủ ta chỗ này còn có chút tiền.”

Cái gọi là sống ở một nơi rộng lớn cũng không dễ dàng gì, giống thành thịnh kinh này tấc đất tấc vàng, dù chỉ là mướn một tiểu viện, tiền thuê chắc chắn cũng không ít, trừ cái đó ra còn có ăn mặc chi tiêu, mọi thứ đều phải dùng tiền.

nhị sư huynh cùng tam sư huynh, tiểu sư đệ cũng không có thu nhập, toàn bộ nhờ tiền lương đại sư huynh làm thái y sống, cuộc sống nhất định rất nghèo.

Phương Vô Tửu lại nói: “ta để bọn hắn đi ra cửa tìm việc , bọn hắn đều có tay có chân, cũng không thể để bọn hắn ỷ lại trong nhà ăn uống chùa.”

Tiêu Hề Hề rất hiếu kì: “bọn hắn tìm được việc chưa?"

Phương Vô Tửu: “nhị sư đệ đi Nhật báo thịnh kinh làm hiệu đính cùng xét duyệt cho người ta, tam sư đệ đi phường may làm sư phó may vá, còn tiểu sư đệ, hắn không có sở trường gì, chỉ có thể đi đầu đường biểu diễn mãi nghệ đập tảng đá trên ngực.”

Tiêu Hề Hề choáng váng: “tiểu sư đệ thế mà lại còn có thể phá vỡ một khối đá lớn trên ngực? !"

Phương Vô Tửu: “hắn giấu khối sắt trên ngực, lại thêm nội lực hộ thể, đá bình thường không gây thương tổn được hắn.”

Tiêu Hề Hề giơ ngón tay cái lên: “ tiểu sư đệ của ta thật lợi hại!”

lúc Phương Vô Tửu rời khỏi Vân Tú Cung , trong tay còn có thêm hộp đựng thức ăn, bên trong chứa bánh khoai hoa quế xốp giòn.



Sau đó Phương Vô Tửu đến tàng thư các trong cung, bắt đầu tra duyệt điển tịch có liên quan về chữa bệnh gân cốt.

trong một tòa Tàng Thư các rộng lớn , ngoại trừ Phương Vô Tửu, cũng không có những người khác.

Chung quanh vô cùng yên tĩnh, ngẫu nhiên có thể nghe được tiếng hắn lật sách rất nhẹ.

Lúc Phương Vô Tửu vừa xem xong một quyển sách , nghe được bên cạnh truyền đến một chút âm thanh.

Hắn theo tiếng kêu nhìn lại, nhìn thấy quýt mèo mập mạp chẳng biết chui vào tàng thư các từ lúc nào.

Lão Vương mặc dù là được Quý phi nuôi, nhưng ngày bình thường nó cũng không phải chỉ ở trong Vân Tú cung hoạt động, thường xuyên chạy ra ngoài rong ruổi khắp nơi.

Tàng thư các chính là một trong những nơi yêu thích của nó.

Nơi này có rất nhiều giá sách thật cao, hơn nữa rất yên tĩnh, vô cùng thích hợp để nghỉ ngơi.

Lão Vương vừa nhìn thấy Phương Vô Tửu, liền nhớ lại mình mới vừa rồi bị người nhìn lén trứng.

Nó tung người nhảy lên, nhảy lên giá sách thật cao, từ trên cao nhìn xuống hắn.

Nhân loại ngu xuẩn, lần này xem ngươi còn nhìn lén trứng trứng ta thế nào?!

Phương Vô Tửu chỉ lườm nó một cái, thấy nó không có ý tứ quấy rối, liền không quản nữa nó, tiếp tục nghiêm túc làm việc của chính mình.

Lão Vương nhìn chằm chằm hắn một hồi, xác định hắn không có động tác dư thừa, liền yên lòng nằm xuống đi ngủ.

Một người một mèo không can thiệp chuyện của nhau, bầu không khí như có loại vi diệu hài hòa.

Sáng sớm, Diêu Tiệp Dư nhận được thánh chỉ hoàng đế phái người đưa tới, lệnh cho nàng đi tới tử vân am cắt tóc tu hành, thay thế hoàng đế tụng kinh niệm Phật cho liệt tổ liệt tông, cầu gia quốc bình an.

Diêu Tiệp Dư sớm đã thu thập xong hành lý, bất cứ lúc nào đều có thể xuất cung.

Trước khi đi, nàng đầu tiên là hướng hoàng đế từ biệt, tiếp đó đi Vân Tú Cung một chuyến.

Diêu Tiệp Dư theo thường lệ nói cảm ân.

Cuối cùng, nàng cẩn trọng hỏi.

“Quý phi Nương Nương, thiếp thân rời khỏi hoàng cung, còn có thể tiếp tục đưa bản thảo cho Nhật báo thịnh kinh không?”

Tiêu Hề Hề: “đương nhiên có thể, đến lúc đó Anh Vương phi sẽ phái người liên hệ ngươi, hết thảy đều giống như trước kia.”

Diêu Tiệp Dư lúc này mới yên lòng, khấu tạ Quý phi Nương Nương.

Bảo Cầm tiễn Diêu Tiệp Dư rời khỏi Vân Tú Cung.

Trên đường, Bảo Cầm cười nói: “Tiệp dư còn muốn viết bản thảo, không bằng viết một chút liên quan tới câu chuyện tình yêu giữa Quý phi và hoàng đế đi.”

Diêu Tiệp Dư đầu tiên là sững sờ, lập tức liền hiểu ý Bảo Cầm, lập tức gật đầu đáp ứng.

“Tốt!”

Nàng đang lo không có cách nào báo đáp Quý phi Nương Nương, Bảo Cầm đề nghị khiến nàng tỉnh ngộ, nàng có thể dùng văn chương của mình, gột rửa ấn tượng xấu về Quý phi trước kia, để tình yêu giữa Quý phi và hoàng đế nhận được mọi người công nhận.