Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng

Chương 944: Nội Ứng


Tiêu Hề Hề cho người kêu Thượng Khuê đến, nàng có chút việc muốn hỏi Thượng Khuê một chút, kết quả lại được thông báo Thượng Khuê bởi vì hành sự bất lực, tạm thời bị cách chức.

Bảo Cầm giải thích nói: “Quý phi Nương Nương là bị người cướp đi ở dưới mí mắt Thượng Khuê, vô luận quá trình như thế nào, đây đều là Thượng Khuê thất trách.”

Nếu hắn thất trách, liền phải tiếp nhận xử phạt.

Tiêu Hề Hề nhíu mày: “nhưng ta có chút việc muốn hỏi hắn một chút.”

Bảo Cầm: “nương nương không bằng đi xin chỉ thị của bệ hạ? Nếu bệ hạ đồng ý, ngài bất cứ lúc nào đều có thể triệu Thượng Khuê tiến cung.”

Tiêu Hề Hề bây giờ thân thể chưa khỏe, không thể giống như trước đây, mỗi ngày giữa trưa đều chạy tới ngự thư phòng bồi Lạc Thanh Hàn dùng bữa, nàng chỉ có thể đợi buổi tối Lạc Thanh Hàn đến đây, lại cùng hắn nói chuyện này.

Lúc này Lạc Thanh Hàn đang tiếp kiến trưởng công chúa Hoa An.

trạng thái tinh thần của trưởng công chúa Hoa An thật sự không tốt, khóe mắt nhiều thêm mấy nếp nhăn, cho dù trên mặt đã trang điểm một tầng thật dày phấn, vẫn không cách nào che đậy vẻ tiều tụy cùng mệt mỏi.

Nàng ngẩng đầu nhìn về phía đế vương trẻ tuổi ngồi ngay ngắn ở thượng thủ, bờ môi hơi hé mở.

“Bệ hạ, ta có một chuyện muốn nhờ.”

Lạc Thanh Hàn không có nhận lời, chỉ lẳng lặng nhìn nàng.

Đôi mắt đen như mực kia, dường như có thể xuyên thấu làn da của nàng, để cho tâm tư nàng không chỗ che giấu.

trưởng công chúa Hoa An không được tự nhiên cười một cái: “bệ hạ chắc hẳn đã đoán được ý đồ của ta , ta là vì chuyện của thái hoàng thái hậu cùng tĩnh huyện vương mà đến, ta muốn thỉnh cầu bệ hạ khoan dung độ lượng, tha bọn hắn.”

thái hoàng thái hậu là mẫu hậu của nàng, tĩnh huyện vương là con rể của nàng.

Bọn hắn đều là thân nhân của nàng, nàng không thể không quản sống chết của bọn hắn.

Dù biết rõ bọn hắn phạm vào trọng tội mưu phản tạo phản , trưởng công chúa Hoa An vẫn nhắm mắt tiến cung cầu tình .

Lạc Thanh Hàn lại hỏi một đằng, trả lời một nẻo: “cô mẫu, ngươi xem khí sắc không tốt lắm, nếu không để cho thái y xem cho ngươi một chút?”

trưởng công chúa Hoa An: “ta không sao, ta không cần xem thái y, ta chỉ hy vọng bệ hạ có thể giơ cao đánh khẽ, buông tha thái hoàng thái hậu cùng tĩnh huyện vương.”

Lạc Thanh Hàn: “thân nhân của trẫm đã không còn nhiều lắm, trẫm hy vọng cô mẫu có thể bảo trọng cơ thể, ngươi vẫn nên trở về đi, nghỉ ngơi thật tốt, trẫm không muốn lại trải qua nỗi đau mất đi người thân một lần nữa."

Thấy hắn hoàn toàn không có trả lời, trưởng công chúa Hoa An có chút sốt ruột.

“Bệ hạ, thái hoàng thái hậu cùng tĩnh huyện vương là thân nhân của ta, ta không có thể trơ mắt nhìn bọn hắn chịu tội, van cầu ngài tha cho bọn hắn!”

Lạc Thanh Hàn yên lặng nhìn nàng.

Lần này hắn cuối cùng cũng bằng lòng trả lời.

“Chẳng lẽ trẫm không phải thân nhân của ngươi sao?”

trưởng công chúa Hoa An ngơ ngẩn.



Nàng dường như là không nghĩ tới hoàng đế sẽ hỏi như vậy.

Thật lâu nàng mới lộp bộp mở miệng.

“Ngài đương nhiên cũng là thân nhân của ta.”

Lạc Thanh Hàn: “nếu đều là người thân, vì cái gì ngươi chỉ muốn thái hoàng thái hậu cùng tĩnh huyện vương, lại không quan tâm đến tâm trạng của trẫm ? Lần này là bọn hắn liên thủ mưu hại trẫm, nếu không phải trẫm đã sớm chuẩn bị, chỉ sợ bây giờ thi cốt cũng đã nát, nhưng ngươi một chút cũng không nghĩ tới cái này, trong lòng ngươi chỉ có mẫu hậu cùng con rể ngươi.”

trưởng công chúa Hoa An bị hắn nói đến mặt đỏ bừng, xấu hổ vô cùng.

"Xin lỗi."

Lạc Thanh Hàn: “trẫm hứa hẹn với Hoàng Tổ Mẫu, dù bà ấy muốn đưa trẫm vào chỗ chết, trẫm cũng sẽ không tổn thương bà, lời này trẫm có thể cùng ngươi lặp lại một lần nữa, trẫm cam đoan nói được thì làm được.”

trưởng công chúa Hoa An vội vàng truy vấn: “Còn Tĩnh huyện vương thì sao?”

Lạc Thanh Hàn không có trả lời.

trong lòng trưởng công chúa Hoa An càng ngày càng bất an: “lần này thật là tĩnh huyện vương làm sai, bệ hạ có thể đem hắn biến thành thứ dân, hay là tìm địa phương nhỏ xa xôi, đuổi hắn đi xa, không cho phép hắn trở lại, chỉ cần bệ hạ có thể lưu hắn một cái mạng, như thế nào cũng có thể!”

Nàng kỳ thực đối với Lạc Duyên Chi không có cảm tình gì, nhưng nàng gả nhi nữ cho Lạc Duyên Chi, một khi Lạc Duyên Chi định tội bị xử tử, nữ nhi của nàng chắc chắn cũng sẽ bị liên luỵ.

Lạc Thanh Hàn: “côn trùng trăm chân chết còn giãy giụa, tĩnh huyện vương giống như con trùng trăm chân kia, nếu lưu hắn một mạng, chẳng khác nào gieo mầm tai họa cho tương lai của trẫm."

Lạc Duyên Chi này mặc dù không có bản lãnh gì, nhưng dễ dàng bị người khác sai bảo hắn, lợi dụng thân phận của hắn tới kiếm chuyện.

Lúc trước Vương Kiền chính là như thế, hắn lợi dụng Lạc Duyên Chi bố trí ám sát, suýt chút nữa hại chết Tiêu Hề Hề.

Đồng dạng thua thiệt, Lạc Thanh Hàn sẽ lại không ăn lần thứ hai.

trưởng công chúa Hoa An muốn cầu tình cho Lạc Duyên Chi.

Nhưng mà Lạc Thanh Hàn cũng đã không còn kiên nhẫn để tiếp tục lắng nghe.

Hắn lạnh lùng nói: “nể mặt cô mẫu, trẫm có thể hứa hẹn lưu hạ ngữ nhiên một mạng, những thứ khác, thỉnh cô mẫu không cần nhúng tay.”

trưởng công chúa Hoa An thấy thế, biết hoàng đế đã hạ quyết tâm.

Nàng không có cách nào, chỉ có thể cáo lui rời đi.

trưởng công chúa Hoa An trở lại phủ công chúa, cho người đi mời hạ ngữ nhiên qua.

Nàng đem quyết định của hoàng đế nói cho hạ ngữ nhiên, đồng thời khuyên giải nói.

“ngươi cùng tĩnh huyện vương nhìn nhau sinh chán ghét, bây giờ xảy ra chuyện như vậy, ngươi vừa vặn có thể thừa cơ thoát thân. hoàng đế đã đáp ứng ta , sẽ lưu ngươi một mạng, ta sẽ để cho người đưa ngươi đi trang tử tĩnh dưỡng một thời gian, chờ một thời gian đi qua, ta lại để cho người đưa ngươi trở về.”

trưởng công chúa Hoa An đã sắp xếp ổn thỏa mọi việc.



Hạ ngữ nhiên mặc dù trong lòng vẫn có chút sầu lo, nhưng nàng cũng biết không còn cách nào khác tốt hơn, chỉ có thể gật đầu đáp ứng.

“Ân, ta đều nghe nương.”

Buổi tối, Lạc Thanh Hàn theo thường lệ nghỉ ở Vân Tú Cung.

Tiêu Hề Hề nhắc tới chuyện Thượng Khuê.

Nàng biểu thị muốn gặp Thượng Khuê.

Lạc Thanh Hàn rất dứt khoát đáp ứng.

“Muốn gặp cũng được.”

Tiêu Hề Hề nghiêng người về phía trước , hôn lên má hắn, dùng cái này ngỏ ý cảm ơn.

Không chờ nàng thối lui, Lạc Thanh Hàn liền đè lại phần gáy nàng, hôn sâu hơn.

Sáng hôm sau, Thượng Khuê được Quý phi triệu vào cung, sau khi ăn mặc chỉnh tề liền tiến cung.

Thương thế của hắn còn chưa tốt, tay phải quấn băng gạc thật dầy, gò má trái bên trên có một mảng lớn máu ứ đọng, đi đường cũng khập khễnh.

“Thảo dân bái kiến Quý phi Nương Nương.”

Bởi vì đã bị cách chức quan, hắn tự xưng đều đổi thành thảo dân.

Tiêu Hề Hề: “thương thế của ngươi khá hơn chút chưa?”

Thượng Khuê: “đa tạ nương nương quan tâm, thảo dân đã tốt hơn nhiều.”

Tiêu Hề Hề: “bệ hạ kỳ thực không phải là không muốn dùng ngươi, chỉ là chuyện lần này dù sao cũng phải có một lời giải thích, Nếu không sau này không có cách nào phục chúng. Trong khoảng thời gian này ngươi ngay ở trong nhà dưỡng thương thật tốt, chờ ngươi thương lành, bản cung sẽ thay ngươi hướng bệ hạ cầu tha thứ.”

Kể từ sau khi bị cách chức, áp lực của Thượng Khuê cũng rất lớn, hắn rất lo lắng cho mình từ đây liền nhàn rỗi ở nhà, cũng không có cơ hội khôi phục quan thân.

Lúc này, sau khi nghe được những lời của Quý phi, tảng đá treo trong lòng Thương Khuê cuối cùng cũng có thể rơi xuống.

Hắn chân tình thực lòng mà cảm kích nói.

“Thảo dân minh bạch, đa tạ nương nương đề điểm.”

Tiêu Hề Hề: “bản cung lần này gọi ngươi tới, là có chuyện muốn hỏi ngươi một chút, bản cung lúc trước để các ngươi đi điều tra Tô gia, kết quả như thế nào?”

Trước đây Úc Cửu là lấy thân phận đích nữ Tô gia vào cung .

Nếu hắn có thể giả trang thành đích nữ Tô gia, hơn nữa còn không bị người Tô gia nhìn thấu, chứng minh bên trong người Tô gia rất có thể có nội ứng của hắn.

Cho nên Tiêu Hề Hề muốn từ Tô gia điều tra, xem có thể tìm được nội ứng kia hay không?

Nếu có thể tìm được nội ứng, có thể tìm hiểu nguồn gốc tra ra danh tính thực sự của Úc Cửu.