Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng

Chương 965: Mối Hận Trong Lòng


thừa dịp Vương phi và tiểu ngu ngơ đều đang nghỉ ngơi, Lạc Dạ Thần hỏi thăm quản gia quá trình Vương phi sinh hài tử ,

biết được có người còn bỏ độc trong canh độc hại Vương phi, sự tức giận của Lạc Dạ Thần ngay lập tức tăng vọt lên đến đỉnh điểm.

Khí thế của hắn rào rạt mà chạy đi tìm hoàng đế, muốn biết kết quả thẩm vấn.

Kết quả chính là thị nữ bưng canh kia hoàn toàn không biết chuyện, bà đỡ để cho nàng đi bưng canh, nàng liền đàng hoàng làm theo, chuyện hạ độc không có quan hệ gì với nàng.

Lạc Dạ Thần truy vấn: “những người khác đâu? Ai phụ trách nấu canh nhân sâm? Tất cả mọi người đều đã điều tra rồi sao?”

Hắn bởi vì quá mức vội vàng, thái độ khó tránh khỏi có chút nóng nảy.

Định Viễn Hầu ho nhẹ một tiếng, nhắc nhở Anh Vương thu liễm thái độ một chút, hắn đây là đang cùng hoàng đế nói chuyện, không phải đang thẩm vấn kẻ tình nghi.

Định Viễn Hầu sợ hoàng đế bởi vậy mà đối với Anh Vương lòng sinh bất mãn, lập tức nhìn về phía hoàng đế, cung kính nói.

“Chuyện này quan hệ đến bình an của mẫu tử Vương phi, vương gia quá gấp , xin bệ hạ chớ có chấp nhặt với hắn.”

Lạc Thanh Hàn không quan tâm nhiều đến những vấn đề tầm thường này, khoát khoát tay biểu thị không sao.

Hắn thản nhiên nói: "người trong phòng bếp đều đã được thẩm vấn, tất cả mọi người cũng đều không biết gì."

Lạc Dạ Thần khó tin: “cái này sao có thể? Nếu như không có nghi phạm, độc trong canh nhân sâm đến từ đâu?"

Lạc Thanh Hàn không phản bác được.

Cái này cũng là chỗ hắn cũng không thể lý giải .

Trong phủ những người có khả năng tiếp xúc với canh sâm nhân, đều đã được thẩm tra cẩn thận.

Vô luận là thời gian, địa điểm, cùng với động cơ , bọn hắn cũng không có hiềm nghi gây án.

Chất độc trong bát canh nhân sâm đó không biết từ đâu mà ra.

Lạc Dạ Thần chưa từ bỏ ý định, hắn quyết định tự mình tra hỏi một lần nữa.

Lạc Thanh Hàn đối với cái này không nói thêm gì, trực tiếp bảo cấm vệ đem những người kia thả ra.

Lạc Dạ Thần đem người tập trung vào trong giáo trường, tiến hành thẩm vấn từng người một.

Định Viễn Hầu đứng ở bên cạnh nhìn chằm chằm, ánh mắt sắc bén quét qua từng người có mặt ở đây, một khi có người lộ ra thần sắc chột dạ, lập tức sẽ bị hắn bắt được.

Lạc Thanh Hàn và Tiêu Hề Hề cũng muốn biết kết quả của cuộc thẩm vấn, vì vậy Bọn hắn ngồi bên cạnh xem.

Người Có khả năng tiếp xúc với canh sâm tất cả đều ở chỗ này, tổng cộng chỉ có sáu người.

Cho dù Lạc Dạ Thần tra hỏi cực kỳ cẩn thận, sử dụng tất cả các thủ đoạn ép buộc dụ dỗ, vẫn rất nhanh liền hỏi xong, kết quả vẫn giống như trước đây, câu trả lời của mọi người đều đầy đủ , không tìm thấy điều gì đáng ngờ.

Lạc Dạ Thần cực kỳ mất kiên nhẫn, hai tay chắp sau lưng đi tới đi lui, đầy trong đầu đều đang nghĩ, rốt cuộc là khâu nào xảy ra vấn đề?

Những người khác cũng có ý nghĩ giống nhau.

Rốt cuộc là chỗ nào có vấn đề?



Lạc Thanh Hàn quay đầu nhìn Tiêu Hề Hề, trầm giọng hỏi.

“Ngươi có nhìn ra vấn đề gì không?”

Tiêu Hề Hề lắc đầu: “không có, những người này nói toàn bộ là sự thật."

Sáu người này sắc mặt rất bình thường, chưa từng xuất hiện sát khí quấn thân, điều này nói rõ bọn hắn cũng không có hại người.

Sau đó quản gia cho người đưa ra tất cả các bằng chứng có liên quan đến vụ án toàn bộ bưng lên.

Có một nửa củ nhân sâm, nồi đất dùng nấu canh, một cái thìa gỗ để múc canh và một cái bát lưu ly màu đỏ để đựng canh.

Trong bát lưu ly còn lại một nửa canh đã nguội, bên cạnh bát lặng lẽ đặt một cái thìa nhỏ.

Lạc Dạ Thần vừa nhìn thấy nửa chén nhỏ canh, nộ khí liền bốc lên, hận không thể trực tiếp đem nửa bát canh sâm nhét vào trong miệng hung phạm.

Phủ y đã sớm đem những khí cụ này đều kiểm tra qua, thành thật nói.

“Nhân sâm đích thật là nhân sâm thượng hạng trăm năm, không có độc, nồi đất cùng thìa gỗ cũng không có độc, chén và thìa cũng không có độc, chỉ có canh nhân sâm mới có độc."

Điều này nói rõ độc được cho trực tiếp vào canh nhân sâm , mà không phải bôi lên nồi đất, thìa gỗ, bát.

Nói cách khác, chỉ những người tiếp xúc với canh nhân sâm mới có khả năng hạ độc.

Thế là hiềm nghi lại tập trung vào sáu người kia.

mặc kệ kiểm tra như thế nào, sáu người này đều không sao cả.

Tình tiết vụ án đi vào ngõ cụt, như thế nào cũng không tìm được đáp án chính xác.

Lạc Dạ Thần có thể trực tiếp gϊếŧ sáu người này mà không cần hỏi bất kỳ câu hỏi nào, nhưng này chỉ có thể có tác dụng hả giận, không giúp ích gì cho tiến triển của vụ án.

Hắn muốn biết người hạ độc thật sự là ai, muốn biết rốt cuộc là ai muốn hại Vương phi và hài tử của hắn?

Hắn muốn tự tay đem hung phạm hạ độc băm thành từng mảnh!

Chỉ có như vậy, mối hận trong lòng hắn mới có thể hóa giải!

Định Viễn Hầu nhìn sắc trời một chút: "Thời gian đã muộn, hôm nay chúng ta dừng ở đây đã, về sau chậm rãi tra xét, chắc chắn có thể tra ra chân tướng.”

Lạc Dạ Thần mặc dù không cam lòng, nhưng nhìn tình huống trước mắt, cũng chỉ có thể làm như vậy trước.

Hắn khoát khoát tay, cho người dẫn sáu người kia đi, thuận tiện cũng đem những vật chứng đi.

Đúng lúc này, Tiêu Hề Hề bỗng nhiên đứng lên.

“Chờ một chút.”

Tất cả mọi người đều sững sờ, đồng loạt nhìn về phía nàng.

Chỉ thấy nàng đi thẳng tới khay đựng vật chứng.



Nàng đưa tay phải ra, cầm lấy chiếc thìa nhỏ tinh xảo.

Thìa là dùng hồng ngọc thượng hạng rèn thành, bề mặt sáng bóng trơn nhẵn mượt mà, tay cầm được chạm khắc đặc biệt thành hình rồng, tay nghề vô cùng tinh xảo.

Có thể làm ra chiếc thìa tuyệt đẹp như này, chắc phí hết không ít tâm tư.

Nhưng mà chính là một cáithìa xinh đẹp tinh xảo như vậy, lại tản ra huyết quang nhàn nhạt.

Đó là một biểu tượng không xác định.

thấy Quý phi nhìn chằm chằm cái thìa hồi lâu, Lạc Dạ Thần nhịn không được hỏi.

“Ngươi thấy xảy ra vấn đề gì sao?”

Tiêu Hề Hề giơ thìa lên, hướng về phía ánh sáng mặt trời nhìn kỹ một chút, tiếp đó hỏi ngược lại.

“Các ngươi xác định cái thìa này không có vấn đề gì sao?”

Phủ y vội nói: “tại hạ đã kiểm tra qua, chính xác cũng không có vấn đề gì.”

Tiêu Hề Hề: "ngươi đã kiểm tra như thế nào?"

Phủ y thành thật nói: “đem mặt ngoài thìa chà xát một lần, lại đem đồ vật tróc xuống tiến hành kiểm nghiệm, kết quả biểu hiện không có độc.”

Tiêu Hề Hề chỉ chỉ chỗ chạm trổ ở tay cầm thìa: "ngươi đã kiểm tra nơi này chưa?"

Phủ y lập tức đi tới phía trước, nhìn chằm chằm chỗ chạm trổ ở tay cầm thìa một chút, lắc đầu.

“Không có.”

Khi Kiểm tra chén bát, bình thường đều chỉ kiểm tra chỗ tiếp xúc với canh, giống tay bộ phận cầm tay này không tiếp xúc với canh, không cần thiết kiểm tra.

Tiêu Hề Hề không nói thêm gì nữa, chỉ nói: "Chúng ta hãy làm một thí nghiệm, hãy mang cho ta một bát canh nóng."

Lạc Dạ Thần nhìn quản gia một cái.

Quản gia lập tức vội vàng chạy tới phòng bếp.

Rất nhanh hắn liền bưng tới một bát canh gà nóng hổi.

Hắn thở hồng hộc giải thích: “bây giờ trong phòng bếp không có canh sâm, tạm thời chỉ có canh gà.”

Tiêu Hề Hề: “canh gà cũng được."

Nàng tiếp nhận canh gà, trước hết để cho phủ y kiểm tra một chút, xác định không có độc, sau đó mới bắt đầu thí nghiệm của mình.

Nàng đặt thìa trong canh gà, tiếp đó kêu thị nữ phụ trách bưng canh sâm ra hỏi.

“ thời điểm Ngươi bưng canh cho Vương phi, có phải đã dùng thìa quấy canh sâm hay không?”

Thị nữ bởi vì sợ hãi bất an mà run lẩy bẩy, nhưng vẫn lên dây cót tinh thần, đưa ra câu trả lời trung thực.

“Khởi bẩm Quý phi Nương Nương, đúng vậy.”