Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng

Chương 970: Trực Giác


Sở Kiếm nghĩ cũng phải.

Coi như con mèo mập này trên giường đại tiện tiểu tiện, cũng có người đi thu thập, liên quan gì đến Bọn hắn?

Thế là Sở Kiếm từ bỏ ý nghĩ xua đuổi quýt miêu, đặt kiếm xuống, yên tâm thoải mái nằm xuống ngủ tiếp.

Quýt mèo nhìn chằm chằm hai người đang ngủ trước mặt nó.

Một lát sau, nó bước chân đi đến giữa hai nhân loại, tiếp đó nằm xuống.

Nó thực sự quá béo , nằm xuống đến liền giống như một cái bánh mèo lớn trải ra, cũng may cái giường này đủ lớn, khoảng cách giữa Sở Kiếm và Phương Vô Tửu khá xa, hoàn toàn đủ chỗ cho chiếc bánh mèo này co duỗi tay chân .

Hai người một mèo cứ như vậy an tĩnh hài hoà mà qua một đêm.

Bên đó, sau khi Tiêu Hề Hề uống thuốc xong, cuối cùng không còn nôn mửa tiêu chảy , nhưng bụng vẫn không thoải mái.

Nàng co rúc ở trong ngực Lạc Thanh Hàn, gương mặt áp sát vào trên ngực của hắn.

Lạc Thanh Hàn nhẹ nhàng vuốt ve lưng nàng.

Tiêu Hề Hề lẩm bẩm: “ta khát.”

Lạc Thanh Hàn tự mình xuống giường rót nước nóng cho nàng.

Tiêu Hề Hề uống nước nóng, lại chui vào trong ngực của hắn, hai tay vòng qua cổ của hắn.

Nàng cảm thấy cái tư thế này đặc biệt có cảm giác an toàn, để cho nàng cảm thấy rất an bình.

Thẳng đến hừng đông nàng mới ngủ thiếp đi.

Lạc Thanh Hàn Thấy nàng đã ngủ, liền nhẹ nhàng buông nàng ra, lặng yên không một tiếng động rời khỏi giường.

Hắn đi phòng cách vách thay quần áo rửa mặt, đồng thời nói với Bảo Cầm .

“Quý phi dạ dày không thoải mái, đồ ăn sáng làm thanh đạm chút, cho nàng chút cháo, bồi bổ dạ dày. lúc trẫm không ở đây trông chừng nàng, các ngươi nhớ kỹ trông chừng nàng chút, đừng để nàng ăn mấy thứ đồ linh tinh kia.”

Bảo Cầm liên tục gật đầu, vâng.

Kỳ thực Lạc Thanh Hàn hôm nay không muốn đi tảo triều, hắn muốn ở lại chỗ này bồi hề hề, bất đắc dĩ sứ đoàn thiên đảo quốc tới, hắn phải có mặt để cho sứ đoàn chút mặt mũi.

Sứ đoàn hết thảy có hơn 100 người, nhưng có thể vào cung không đến mười người.

Trong đó cầm đầu là Xu Mật Sứ Quản Doanh, cùng với Tam công chúa Y Mỹ, tiểu Hoàng tử y thuyền.

Quản Doanh là người duy nhất trong sứ đoàn biết nói tiếng phổ thông đại thịnh, đương nhiên sẽ nhận trách nhiệm giao tiếp với Hoàng đế đại thịnh.

Tam công chúa Y Mỹ nghe không hiểu bọn hắn đang nói cái gì, nhưng nàng có mắt, có thể nhìn.

Nàng Vốn dĩ đối với cung điện Đại Thịnh cảm thấy rất hứng thú, trên đường đi không ngừng nhìn đông nhìn tây,nhưng sau khi nhìn thấy hoàng đế Đại Thịnh, nàng lập tức đã cảm thấy những thứ khác cũng không là gì cả, trong mắt chỉ còn lại một mình hoàng đế đại thịnh.

Nàng mở to đôi mắt đẹp trong veo như nước, không nháy mắt nhìn chằm chằm đế vương tuấn mỹ cao cao tại thượng.

Trước khi tới nơi này, nàng còn tưởng rằng hoàng đế của đại thịnh giống như phụ hoàng của nàng, cũng là ông chú trung niên ở tuổi bốn mươi.

Điều mà nàng không bao giờ nghĩ tới, hoàng đế của đại thịnh lại tuấn mỹ như thế!

Nàng cũng coi như gặp qua không ít mỹ nam, nhưng cũng không có ai giống như vị đế vương trẻ tuổi trước mặt này , khiến cho người ta hai mắt tỏa sáng, khắc sâu ấn tượng.



Y Mỹ nhớ tới trước khi mình đến đây, phụ hoàng cùng mẫu hậu căn dặn đối với mình.

bọn hắn hy vọng mượn cơ hội này cùng hoàng đế của đại thịnh kết thông gia, tăng cường quan hệ ngoại giao hữu nghị giữa hai nước.

Khi đó Y Mỹ rất không vui, thậm chí sinh ra tâm lý bài xích cực lớn, cảm thấy gả cho một đại thúc trung niên phát tướng giống như phụ hoàng, còn không bằng nàng nhảy xuống biển cùng hải thần làm bạn cả đời còn hơn!

Nhưng bây giờ nàng đã thay đổi suy nghĩ của mình.

Nàng cảm thấy cái chủ ý thông gia này không tệ.

Tiểu Hoàng tử y thuyền cũng không có nhiều ý nghĩ như tỷ tỷ mình.

Hắn từ đầu đến cuối đều yên lặng, không nhìn loạn, cũng không loạn động, giống như là một một bức tượng xinh đẹp tinh xảo hình người.

Tiêu Hề Hề bị đói tỉnh.

Sau một phen nôn mửa tiêu chảy, bụng của nàng đã rỗng tuếch.

Nàng hữu khí vô lực gọi Bảo Cầm tới, biểu thị mình muốn ăn cái gì đó.

Bảo Cầm đã sớm tuân theo hoàng đế phân phó, đun một nồi cháo kê.

Thấy Quý phi hô đói, Bảo Cầm lập tức bưng lên một bát cháo nóng hổi, từng ngụm mà đút cho Quý phi ăn.

Sau khi ăn chút gì đó, Tiêu Hề Hề cảm giác bụng dễ chịu hơn một chút.

Lúc này Phương Vô Tửu đi tới, trong tay hắn còn bưng một bát thuốc lớn màu đen như mực.

Tiêu Hề Hề vừa nhìn thấy thuốc kia, lập tức lui về phía sau hơi co lại, hốt hoảng kêu lên.

“Ngươi, ngươi đừng tới! Bảo Cầm ngăn hắn lại!”

Ngày bình thường Bảo Cầm cô nương lúc nào cũng bảo vệ Quý phi Nương Nương vô điều kiện, lúc này lại làm ngược lại với mong muốn của Quý phi.

Nàng không những không ngăn cản Phương Vô Tửu, ngược lại còn lui về phía sau hai bước, nhường đường cho Phương Vô Tửu.

Tiêu Hề Hề ủy khuất lên án.

“Bảo Cầm, ngươi không thích ta sao?!”

Bảo Cầm nghiêm trang nói: “bởi vì nô tỳ yêu thương người, nô tỳ mới hy vọng người mau chóng bình phục, muốn khỏi bệnh nhất định phải uống thuốc."

Phương Vô Tửu nở nụ cười ấm áp, âm thanh ôn nhu: “ngươi có thể lựa chọn tự mình uống, cũng có thể lựa chọn để ta cưỡng ép cho ngươi uống."

Tiêu Hề Hề: ...

Ma quỷ!

Hai người kia đều là ác quỷ!

Nàng không cam lòng duỗi móng vuốt, tiếp nhận chén thuốc.

Bảo Cầm khích lệ nói: “cố lên, uống xong liền có thể ăn mứt hoa quả nha.”

Tiêu Hề Hề hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, thôi miên đây là trà sữa đây là trà sữa đây là trà sữa, tiếp đó đem bát đến bên miệng tấn tấn tấn mà một hơi uống cạn sạch.



Oa khổ quá, thật là đắng nha!

Bảo Cầm nhanh chóng bốc lên một viên mứt hoa quả, nhét vào miệng của Quý phi.

Tiêu Hề Hề nhanh chóng ăn mứt hoa quả, lại hé miệng, liên tiếp ăn mấy miếng mứt hoa quả, lúc này mới miễn cưỡng kìm nén vị đắng xuống.

Phương Vô Tửu chuẩn bị quay người rời đi, Tiêu Hề Hề vội vàng gọi hắn dừng lại.

“Chờ một chút.”

Phương Vô Tửu dừng bước, mặt mỉm cười mà nhìn nàng: “nương nương còn có cái gì phân phó?”

Tiêu Hề Hề cho người mang bộ quần áo nàng mặc ngày hôm qua ra, nàng từ trong lấy ra một túi thơm.

“Đại sư huynh, ngươi giúp ta kiểm tra hương liệu trong túi thơm này một chút, ta hoài nghi bên trong có độc.”

Phương Vô Tửu tiếp nhận túi thơm ngửi ngửi, trầm giọng nói: “trong này là thêm một loại dược thảo tên là độc cần, độc cần có mùi thơm, có một số người sẽ đem nó chế tác thành hương liệu, nhưng nếu ngươi uống nó, sẽ dẫn đến tiêu chảy đau đầu, nghiêm trọng còn có thể hôn mê.”

Tiêu Hề Hề: “hôm qua Anh Vương phi sinh con, có người hạ độc trong canh nhân sâm của nàng, độc kia chính là độc cần.”

Phương Vô Tửu: “ngươi hoài nghi chủ nhân của cái túi thơm này, chính là người hạ độc Anh Vương phi sao?”

Tiêu Hề Hề gật đầu.

Tối hôm qua tên trộm kia đã bị đưa đi Kinh Triệu Phủ thẩm vấn, chắc hẳn chẳng mấy chốc sẽ có đáp án.

Phương Vô Tửu: “một khi Anh Vương phi xảy ra chuyện, Anh Vương chắc chắn không thể bình tĩnh, đến lúc đó thế cục trong triều đình nhất định sẽ loạn."

Tiêu Hề Hề: “cho nên chúng ta phải nhanh một chút bắt được thủ phạm thực sự phía sau màn.”

Phương Vô Tửu quá hiểu sư muội này, mơ hồ đoán được nàng đang suy nghĩ gì, cau mày nói.

“Ngươi đừng làm loạn.”

Tiêu Hề Hề cười một cái: “yên tâm, trước mắt cục diện còn chưa tới tình trạng kia, ta sẽ không làm loạn.”

Phương Vô Tửu: “ngươi bây giờ nhiệm vụ trọng yếu nhất, chính là yên tâm dưỡng thương, chuyện khác có thể giao cho chúng ta đi xử lý.”

Tiêu Hề Hề gật đầu: “ta biết rồi.”

Nàng dừng một chút, lại nói một chuyện khác.

“hoàng đế phái người đi Hoa Phúc Sơn một chuyến, truy tìm tung tích của Úc Cửu.

Kết quả Úc Cửu không tìm được, lại phát hiện trong Hoa Phúc Sơn có một cái trại bị tàn sát hầu như không còn, cuối cùng là toàn bộ trại bị đốt cháy.

Ta cảm thấy chuyện này có chút kỳ quặc.

Ta bây giờ không tiện đi ra ngoài, muốn mời nhị sư huynh hoặc là tam sư huynh hỗ trợ đi đại phúc trại một chuyến, xem cái trại kia rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”

Chuyện này không được làm rõ, trong nội tâm nàng sẽ không an ổn.

Đây là một loại trực giác.

Vô số lần kinh nghiệm lịch sử nói cho nàng,làm theo trực giác của mình sẽ không bao giờ sai.

Phương Vô Tửu gật đầu đáp: “chuyện này ta sẽ an bài tốt.”