Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng

Chương 971: Thông Gia


Phương Vô Tửu cõng hòm thuốc đi ra ngoài, đụng phải Sở Kiếm đang đợi ở bên ngoài.

Sở Kiếm mặc y phục ngọc lân vệ, bên hông đeo trường kiếm, khuôn mặt tuấn tú, thân thể như ngọc, anh tư bộc phát.

Không ít cung nữ đều vụng trộm nhìn hắn.

Hắn lại hồn nhiên không có phát hiện, nhanh chân đi về phía Phương Vô Tửu.

“Đại sư huynh, sư tỷ nàng thế nào?”

Phương Vô Tửu: “đã tốt hơn nhiều.”

Sở Kiếm yên lòng, lập tức nói: “ta đưa ngươi trở về.”

Phương Vô Tửu: “không cần, ngươi ở lại trong cung, một mình ta trở về là được."

Hắn dừng một chút, lại thấp giọng bổ túc một câu.

“Ta nghe nói sứ đoàn thiên đảo quốc lần này vào kinh, còn mang theo một vị tam công chúa."

Sở Kiếm không rõ ràng cho lắm: “cái này thì như thế nào?”

Phương Vô Tửu: “ta hoài nghi thiên đảo quốc muốn kết thông gia với đại thịnh."

Sở Kiếm sững sờ, lập tức cả giận nói: “bọn hắn nằm mơ giữa ban ngày!”

Phương Vô Tửu ra hiệu hắn nhỏ giọng dùm một chút.

Sở Kiếm vội vàng đè thấp âm thanh, nghiến răng nghiến lợi nói: “hoàng đế chắc chắn sẽ không đồng ý! Hắn cùng sư tỷ đã trải qua nhiều chuyện như vậy, mới có thể đi đến hôm nay, hắn chắc chắn sẽ không phản bội sư tỷ .”

Phương Vô Tửu chậm rãi nói: “đừng quên, bên trong thiên đảo quốc có hải sinh hoa chúng ta cần, chúng ta lần này là có việc cầu người, cục diện tương đối bị động.”

Sở Kiếm nắm chặt chuôi kiếm: “Nếu bọn hắn không cho, chúng ta liền đi cướp!”

Phương Vô Tửu: “nhưng Nếu bọn hắn chó cùng rứt giậu, trực tiếp đem hủy hải sinh hoa thì sao?"

Sở Kiếm nhất thời nghẹn lời.

Phương Vô Tửu: “hơn nữa ngươi đừng quên , còn có Thiên môn trong bóng tối nhìn chằm chằm, bọn hắn hẳn là ước gì hoàng đế cùng thiên đảo quốc nổi lên tranh chấp, một khi cục diện rối loạn, bọn hắn liền có thể thừa cơ đục nước béo cò .”

Sở Kiếm vội la lên: “vậy làm sao bây giờ? Cũng không thể trơ mắt tùy ý sư tỷ bị ủy khuất nha?”

Hắn cũng chỉ có một sư tỷ, nếu ai dám khi dễ nàng, hắn liền cùng người đó liều mạng!

Phương Vô Tửu không nhanh không chậm nói: “cho nên ta mới bảo ngươi ở trong cung đợi, bảo hộ hề hề thật tốt, đừng để người ta ở trước mặt nàng nói này nói kia, mặc dù nàng đại khái cũng sẽ không để ý người khác nói cái gì.”

Sở Kiếm: “thiên đảo quốc bên kia xử lý như thế nào?”

Phương Vô Tửu: “xem thái độ của hoàng đế , chuyện này quyền quyết định đều ở hắn."

Ngay lúc hai người bọn hắn nói chuyện, một quýt mèo chậm rãi đi tới.

Nó đứng trước mặt Phương Vô Tửu và Sở Kiếm.

Ngay khi Sở Kiếm chuẩn bị đưa tay chạm vào nó, nó bỗng nhiên lăn trên mặt đất, tứ chi xòe ra, biến thành một chiếc bánh mèo to dày.



Sở Kiếm bị sợ giật mình: “nó đây là thế nào? Ta còn chưa động tới nó!"

Phương Vô Tửu tựa hồ đối với này đã thành thói quen, biểu hiện phi thường bình tĩnh.

Hắn thuần thục từ trong tay áo lấy ra một túi giấy dầu.

Trong bọc giấy để một ít cá khô.

quýt mèo ngửi thấy mùi cá khô, lập tức ngừng chơi trò giả chết.

Nó nhanh chóng đứng dậy, nhạy bật dựng lên, thao tác hoàn toàn không phù hợp với dáng độ của nó, tha túi giấy dầu trong tay Phương Vô Tửu đi, tiếp đó vèo một cái bỏ chạy.

Chỉ lưu cho hai người một bóng lưng tiêu sái mượt mà.

Sở Kiếm trừng mắt như cẩu ngốc.

"Con mèo này cố tình giả chết sao? Chỉ vì muốn ăn?"

Phương Vô Tửu sửa sang lại ống tay áo, bình tĩnh đáp.

“Ân.”

Sở Kiếm tặc lưỡi: “vì một chút thức ăn, nó lại có thể dùng bất cứ thủ đoạn nào!”

Phương Vô Tửu mỉm cười: “sủng vật cũng giống như chủ nhân của nó, quen thuộc liền tốt.”

Hai người đi vài bước, Sở Kiếm bỗng nhiên phản ứng lại.

“Không đúng, trên người ngươi làm sao lại mang theo cá khô?”

Phương Vô Tửu không nhanh không chậm nói: “kể từ khi lão Vương hỗ trợ tìm được điển tịch bí truyền ghi lại phương pháp chữa trị gân mạch, ta mỗi lần tiến cung đều sẽ mang một ít cá khô, coi như là phần thưởng cho nó.”

Sở Kiếm nhất thời liền cười ha hả: “ mèo mập kia gọi là lão Vương sao? Ai đặt tên cho nó? Kỹ năng đặt tên của người này quá tệ phải không? ha ha ha!"

Phương Vô Tửu: “nghe nói là hoàng đế đặt tên cho nó."

Sở Kiếm: ...

Tiếng cười đột ngột dừng lại.

Hắn nhanh chóng nhìn xung quanh, xác định không có người chú ý tới lời mình vừa mới nói, lúc này mới yên tâm.

Phương Vô Tửu giống như cười mà không cười: “ngươi sợ hắn như vậy sao?"

Sở Kiếm cứng cổ cãi lại: “ta mới không sợ hắn, ta chỉ cảm thấy nói xấu người khác trong lãnh thổ của Bọn hắn không tốt chút nào.”

Sắp đến buổi trưa, hoàng đế phái người đưa tin, nói hắn giữa trưa muốn cùng sứ đoàn thiên đảo quốc cùng nhau dùng bữa, sẽ không đến bồi Quý phi dùng bữa .

Tiêu Hề Hề cũng không thực sự quan tâm đến điều này.

so với hoàng đế muốn cùng người nào dùng bữa, nàng quan tâm chính mình ăn trưa ăn cái gì hơn.

Bảo Cầm báo cáo một loạt các món ăn, tất cả đều là đồ ăn thanh đạm dưỡng dạ dày.

Tiêu Hề Hề có chút bất mãn: "Tại sao tất cả đều thanh đạm như nước vậy?"



Bảo Cầm: “bệnh của ngài còn chưa tốt, tạm thời chỉ có thể ăn thanh đạm, còn xin ngài nhẫn nại mấy ngày nữa, chờ hết bệnh, ngài muốn ăn cái gì đều được.”

Tiêu Hề Hề biết Bảo Cầm nói có lý, chỉ có thể bất đắc dĩ chấp nhận, cọng tóc ngốc trên đầu đều cũng rũ xuống.

Cuộc sống không dễ dàng mà, Tiêu Hề Hề thở dài.

Bảo Cầm không nỡ nhìn khuê nữ ngốc nhà mình buồn bã như vậy, ôn nhu trấn an nói.

“Nô tỳ đi nấu cho ngài ly trà sữa."

Tiêu Hề Hề lập tức tỉnh táo tinh thần, cọng tóc ngốc nghếch trên đầu cũng cũng dựng lên.

“Tốt tốt!”

Bảo Cầm mím môi nở nụ cười, bước ra ngoài.

Nàng chú ý tới thanh tùng trong sân vòng tới vòng lui, một bộ dáng vẻ tâm sự nặng nề, lập tức dừng bước, kêu thanh tùng tới, hỏi hắn đã xảy ra chuyện gì?

Thanh tùng do dự một chút, mới nhỏ giọng mở miệng.

“Ta vừa rồi thăm dò được, lần này sứ đoàn thiên đảo quốc có ý định cùng đại thịnh chúng ta liên hôn.”

lông mày Bảo Cầm nhẹ chau lại: "Tin tức là thật sao?"

Thanh tùng: “sứ đoàn thiên đảo quốc không có nói rõ, nhưng bọn hắn cũng đã mang công chúa tới, cái này rõ ràng không phải là muốn thông gia sao?”

Dưới tình huống bình thường, sứ đoàn nước ngoài đều cũng là hoàng tử hoặc đại thần dẫn đội, nếu trong đội ngũ xuất hiện công chúa, tám chín phần chính là muốn thông gia.

Điều này gần như đã trở thành một quy luật thông thường.

Thanh tùng Thấy Bảo Cầm trầm mặc không nói, nhịn không được hỏi.

“Chuyện này muốn nói cho Quý phi Nương Nương nói một tiếng hay không? Để cho nương nương sớm có chuẩn bị tâm lý.”

Bảo Cầm: “không cần, nếu như hoàng đế cảm thấy Quý phi Nương Nương cần biết chuyện này, tự nhiên sẽ chính miệng nói cho nàng. nếu hoàng đế không nói, vậy nói rõ đây chỉ là một việc nhỏ không đáng nhắc tới, chúng ta không cần thiết vẽ vời thêm chuyện.”

Thanh tùng gật đầu: “có đạo lý.”

Bảo Cầm khoát khoát tay: “làm việc của ngươi đi thôi.”

Sau khi Cùng với nàng trò chuyện xong, trong lòng thanh tùng đã khai thông, cả người đều buông lỏng rất nhiều.

trong Vân Tú cung yên lặng, cũng không vì tam công chúa thiên đảo quốc đến mà sinh ra bất kỳ dao động nào.

Ngược lại, những nơi khác trong cung lại có phản ứng không nhỏ.

các phi tần nhao nhao suy đoán, hoàng đế có thể đồng ý cùng người thiên đảo quốc liên minh hay không?

Từ thân phận cùng tuổi tác mà nói, hoàng đế cùng Tam công chúa thiên đảo quốc rất xứng .

Lại từ góc độ lợi ích đến xem, nếu hoàng đế cưới vị Tam công chúa kia, không chỉ có thể lấy được mỹ nhân, còn có thể tăng cường quan hệ ngoại giao giữa hai nước, tăng thêm một sự giúp đỡ lớn cho sự phát triển của đại thịnh ở trên biển.

Này đối song phương mà nói cũng là trăm lợi mà không có một hại.

Hoàng đế thật sự là không có lý do gì đi cự tuyệt.