Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng

Chương 984: Ngươi Muốn Đi Đâu?


Lạc Dạ Thần đang bải nhường quản gia đuổi người đi, liền bị Bộ Sênh Yên gọi lại.

Bộ Sênh Yên ngồi dậy: “Quý phi lúc trước đã cứu mệnh của ta cùng tiểu ngu ngơ, nàng là ân nhân cứu mạng của chúng ta, bây giờ ân nhân muốn cầu cạnh chúng ta, chúng ta sao có thể khoanh tay đứng ngoài quan sát? Ngươi đi xem một chút đi.”

Vương phi vừa mới sinh hài tử xong, còn đang ở cữ, Lạc Dạ Thần không muốn để cho nàng hao tâm tổn trí, chỉ có thể thở phì phò ngồi dậy.

“Người tới, phục vụ bản vương thay quần áo!”

Quản gia lập tức đẩy cửa đi vào, phục vụ vương gia mặc quần áo.

Trong Noãn Các, Sở Kiếm cùng Y Mỹ đã chờ đợi đã lâu.

Bọn hắn nhìn thấy Anh Vương tới, lập tức đứng lên.

Lạc Dạ Thần sắc mặt cực kỳ khó coi, giống như có người nợ hắn mấy trăm vạn lượng bạc.

Hắn không biết Sở Kiếm, nhưng hắn nhận ra Tam công chúa thiên đảo quốc , dù sao trước đây chính là hắn hộ tống sứ đoàn thiên đảo quốc vào kinh thành .

Y Mỹ vẫn chưa hoàn toàn hồi phục sau cú sốc bị ám sát vừa rồi, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ấy vẫn còn hơi tái nhợt.

nàng không còn dáng vẻ vênh váo hống hách như trước, hai tay nắm chặt gấu váy, thần sắc bứt rứt bất an, nhìn có chút đáng thương.

Sở Kiếm chắp tay hành lễ: “vương gia, tại hạ theo lệnh của Quý phi Nương Nương, mang Tam công chúa đến tìm vương gia giúp một tay.”

Lạc Dạ Thần tính khí nhẫn nại nói: “rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Có lời gì cứ việc nói thẳng, đã hơn nửa đêm, coi như các ngươi không cần ngủ, bản vương còn muốn ngủ.”

Sở Kiếm: “chuyện là như thế này, Tam công chúa vừa rồi bị sát thủ tập kích, suýt chút nữa bị hại, là ta xuất thủ cứu nàng, bây giờ nàng không có chỗ nào có thể đi, chỉ có thể tạm thời trú tạm tại Anh Vương Phủ.”

Lạc Dạ Thần dùng một loại biểu lộ ngươi mẹ nó đang đùa ta nhìn hắn chằm chằm.

“Cái gì gọi là không có chỗ nào có thể đi? Nàng không phải Tam công chúa thiên đảo quốc sao? Nàng có thể đi Hồng Lư tự tìm sứ đoàn thiên đảo quốc nha! Bản vương đây là Anh Vương Phủ, không phải trạm thu nhận, đừng có người nào cũng đều nhét ở đây .”

Nếu Bộ Sênh Yên biết hắn chứa chấp một tiểu cô nương tuổi trẻ dung mạo xinh đẹp, chắc chắn sẽ lại đuổi hắn chạy tới ngủ thư phòng.

Hắn mới không cần cùng Vương phi chia phòng ngủ!

Y Mỹ cắn môi, trên mặt hiện ra thần sắc ủy khuất.

Nàng mặc dù nghe không hiểu Anh Vương nói, nhưng nàng có thể cảm giác được, mình đang bị người khác từ chối.

Sở Kiếm đầu tiên là nhìn nàng một cái, sau đó mới nói: “chúng ta hoài nghi kẻ phái người ám sát Tam công chúa thật sự, chính là người trong sứ đoàn thiên đảo quốc, nếu đưa nàng về sứ đoàn, không khác gì đưa dê vào miệng cọp.”

Lạc Dạ Thần khẽ giật mình, lập tức lộ ra thần sắc khó tin.

“Cái này sao có thể? Nàng là Tam công chúa thiên đảo quốc , sứ đoàn vì sao muốn đối với nàng hạ độc thủ? Cái này không có đạo lý nha!”

Sở Kiếm: “vừa rồi thời điểm ta cứu Tam công chúa, nghe được đám sát thủ kia nói là ngôn ngữ của thiên đảo quốc.”

Bởi vì đám sát thủ kia nói là ngôn ngữ của thiên đảo quốc, cho nên vừa rồi lúc bọn sát thủ nói muốn lần lượt điều tra từng hộ gia đình, hắn mới thờ ơ.

Hắn không phải gan lớn, hắn là căn bản liền nghe không hiểu nha!

Lạc Dạ Thần vô thức nhìn về phía Y Mỹ, lại thấy Y Mỹ gương mặt mờ mịt.



Nàng nghe không hiểu Sở Kiếm và Lạc Dạ Thần nói những gì.

Sở Kiếm tiếp tục nói.

“Quý phi Nương Nương đã sớm nghi ngờ Tam công chúa có thể sẽ gặp bất trắc, cho nên sớm để cho ta trong bóng tối bảo hộ Tam công chúa.

Nương nương còn nói, bây giờ tình cảnh của Tam công chúa rất nguy hiểm.

Người giật dây rất có thể sẽ tìm cơ hội xuống tay với nàng lần nữa.

Chúng ta chỉ có thể đưa nàng tới Anh Vương Phủ, để cho nàng ở lại đây vài ngày.

Quý phi Nương Nương đặc biệt đã thông báo, nếu như vương gia sợ Vương phi mất hứng, có thể đem hết thảy trách nhiệm đều đẩy lên đầu Quý phi.”

Lạc Dạ Thần nhất thời liền phát hỏa.

Hắn cứng cổ phản bác: “cái gì gọi là sợ Vương phi? Bản vương từ khi sinh ra liền chưa từng sợ người nào!”

Sở Kiếm khẽ động khóe miệng: “nhưng ta nghe nói vương gia là trong thành thịnh kinh nổi danh sợ vợ nha.”

Lạc Dạ Thần thẹn quá hoá giận, tức giận đến giậm chân.

“Đây là ai truyền lời đồn?

Bản vương lúc nào sợ vợ? Toàn bộ cũng là xuyên tạc!

trong nhà Bản vương từ trước đến nay nói là một không có hai, Vương phi đối với bản vương càng là nói gì nghe nấy!

Bản vương để cho nàng đi hướng tây, nàng cũng không dám đi hướng đông!

Bản vương để cho nàng ăn cơm, nàng cũng không dám ăn canh!

Sợ vợ ở đâu? Thực sự là hoang đường đến cực điểm!”

Gào xong sau đó, hắn lập tức đi nhanh tới cửa, mắt thăm dò nhìn ra phía ngoài, thấy quản gia đang phòng thủ ở ngoài cửa, chắc hẳn vừa rồi bọn hắn nói gì đều bị quản gia nghe được.

Lạc Dạ Thần trừng quản gia, nhẹ nhàng ra lệnh.

“Lời nói mới rồi không cho phép nói ra, nhất là không cho phép nói cho Vương phi!”

Quản gia nghiêm trang nói: “vừa rồi vương gia nói gì sao? Ta cái gì đều không nghe thấy."

Lạc Dạ Thần biểu lộ từ âm u chuyển sang vui vẻ, hài lòng nói: “rất tốt! Tháng này cho ngươi gấp đôi tiền lương.”

Quản gia đắc ý mà tạ ơn.

Sở Kiếm: ...

Đây không phải là sách giáo khoa sống về sợ vợ sao?!

Y Mỹ vẫn như cũ là một mặt mộng bức.

bên trên trán của nàng phảng phất viết một hàng chữ lớn.

ta là ai? Ta ở đâu? Bọn hắn đến cùng nói những gì?



Lạc Dạ Thần đóng cửa phòng, quay đầu nhìn về phía Sở Kiếm, che giấu mà ho nhẹ một tiếng, giống như không có việc gì tiếp tục chủ đề trước đó.

“Nếu Quý phi lo lắng an nguy của Tam công chúa, vì cái gì không trực tiếp đem người tiếp vào cung đi? Trong cung hẳn là so với Anh Vương Phủ an toàn hơn.”

Sở Kiếm lại nói: “Quý phi Nương Nương nói, nếu như Tam công chúa tiến cung, chuyện sẽ càng thêm không rõ ràng.”

Lạc Dạ Thần không rõ ràng cho lắm: “làm sao lại không nói rõ được? Bọn hắn còn có thể đem tội danh đẩy lên trên người Quý phi sao?”

Sở Kiếm khoát khoát tay: “ta đây cũng không biết, là Quý phi Nương Nương an bài như vậy .”

Lạc Dạ Thần cau mày, một bộ dáng khổ đại cừu thâm .

Sở Kiếm trấn an nói.

“Vương gia đừng quá khẩn trương, ngài chỉ cần nhớ kỹ một điểm là được.

bảo vệ tốt Tam công chúa, đừng để người nào biết nàng đang trốn trong Anh Vương Phủ!

Nếu như còn có nghi vấn gì, có thể đợi ngày mai tiến cung, ở trước mặt cùng Quý phi Nương Nương nói.

Thời điểm không còn sớm, không quấy rầy vương gia nghỉ ngơi, tại hạ cáo từ!”

Hắn hướng Lạc Dạ Thần ôm quyền thi lễ, chuẩn bị rời đi.

Y Mỹ vội vàng giữ chặt tay áo của hắn.

“Ngươi muốn đi đâu?”

Sở Kiếm quay đầu nhìn về phía nàng, vừa vặn bắt gặp ánh mắt hoảng hốt không yên của nàng.

Vốn dĩ Y Mỹ rất chướng mắt cấm vệ này , nhưng chính là cấm vệ trẻ tuổi để cho nàng không vừa mắt này, lại vào lúc nàng tuyệt vọng nhất, xuất thủ cứu nàng.

Nàng hiện tại mờ mịt tứ phương, ai cũng không dám tin tưởng, chỉ có cấm vệ trước mặt này mới có thể làm cho nàng cảm thấy yên tâm.

Sở Kiếm kỳ thực không thích vị Tam công chúa kiêu căng bốc đồng này.

Nếu không phải sư tỷ nhiều lần dặn dò hắn, nói hắn bảo hộ Tam công chúa an toàn, hắn căn bản cũng sẽ không đi quản chuyện của Tam công chúa.

Nhưng bây giờ nhìn dáng vẻ tội nghiệp của Tam công chúa, Sở Kiếm nhưng lại không khỏi nhớ tới trước đó tại huyền môn, cùng sư tỷ bắt được con thỏ nhỏ.

thời điểm Con thỏ kia bị bắt lại, thần sắc cùng vị Tam công chúa trước mặt này giống nhau như đúc.

Làm bộ đáng thương.

thần sắc của Sở Kiếm không khỏi dịu lại: “công chúa điện hạ thỉnh an tâm lưu tại nơi này, ở đây rất an toàn, sẽ không có người lại thương tổn ngài."

Y Mỹ nghe không hiểu hắn đang nói cái gì.

Nàng chỉ có thể nắm thật chặt ống tay áo của hắn, giống như là nắm lấy cọng cỏ cứu mạng.

Trong mắt của nàng tất cả đều là khẩn cầu, cầu hắn chớ đi.

Cầu hắn đừng bỏ lại nàng.