Quy Phục Trái Tim Vợ Yêu

Chương 2: CÃI NHAU VỚI BÀ HÀN


Hàn Phong Đằng về đến Hàn gia liền bị bà Hàn kéo lỗ tai lại sofa. Anh hét lớn nhìn bà mình nhưng ông Hàn chỉ cười nhếch môi lắc đầu không can thiệp. Có cho ông mười lá gan trời ông cũng không dám cản việc vợ làm. Bà Hàn vừa kéo anh ngồi ở sofa liền trách móc.

-Anh có phải là đủ lông, đủ cánh rồi hay không?

-Không có mà mẹ.

-Không cái gì, tôi không gọi thì anh sẽ chịu về cái nhà này chắc. Nuôi anh khôn lớn bao năm, tới khi anh lớn rồi thì không cần đến hai cái thân già này nữa. Cả tháng trời không thấy mặt mũi, nói xem có đáng chết không?

-Con bận việc, mẹ cũng nên hiểu cho con chút chứ. Sáng dậy sớm đi làm, tới giờ tan ca còn phải đi tiếp khách hàng ký kết hợp đồng. Con không phải không muốn về nhà, mà là không có thời gian để về ạ.

-Hiểu? Anh còn dám nói tôi phải hiểu cho anh? Tiền tài mua được hạnh phúc sao? Hợp đồng nào không cần thiết thì không cần phải ký kết hợp tác. Cái gia phả nhà họ Hàn này không chết đói được!

Anh cười trừ xua tay liên tục, còn nói thì còn bị ăn mắng mà. Mà cho dù anh có không nói thì vẫn bị ăn mắng thôi. Ánh mắt có nhiệt huyết cầu cứu nhưng ông Hàn lại vờ như không thấy, vẫn ung dung ngồi nhâm nhi trà xem vợ dạy dỗ con cái. Lâu lâu còn vì lấy lòng vợ mà hô lên “đúng, đúng, bà nói rất phải” khiến cho Hàn Phong Đằng bị mắng đến té tát.

Ăn cơm tại Hàn Gia, anh cứ cảm giác như bị tra tấn vậy. Hết bị nhắc nhở về việc không chịu về nhà lại bị càm ràm việc lấy vợ sinh con. Anh thở dài nhìn mẹ mình.

-Con chưa muốn tính đến chuyện vợ con đâu.

-Bao lớn rồi mà không nghĩ tới? Anh suốt ngày chỉ có công việc, mấy cái số liệu đó có sinh cháu cho tôi bế bồng được không?

-Đó là chuyện của con cơ mà, mẹ nhọc nhằn suy nghĩ nhiều làm gì? Rất ảnh hưởng đến sức khoẻ.

-Còn biết đó là chuyện của con? Biết là chuyện của con sao không đi tìm kiếm vợ đi, còn để thân già này suốt ngày lo lắng.



-Vậy mẹ đừng lo nữa ạ!

Phong Đằng nhíu mày gắp miếng thịt xào cho vào miệng. Lời anh nói hiển nhiên đến mức khiến bà Hàn muốn bốc hỏa.

-Tôi hết dạy nổi anh rồi! Anh cứ mãi làm việc đi, coi sau này đứa nào dám lấy anh nữa.

-Con có bảo con sẽ lấy vợ sao? Mà thôi đi, con ăn no rồi. Con về trước!

Phong Đằng đứng dậy chào ông bà ra về khiến bà Hàn phải tức giận đập bàn bỏ lên lầu. Ông Hàn ngồi đó lắc đầu, thằng con này sao có thể giống ông ngày xưa đến như vậy. Hàn Tắc Thiên ông, xưa kia cũng lao đầu vào công việc nhất quyết cãi lời cha mình không muốn lấy vợ.

-Rồi coi, ai rồi cũng phải chịu kiếp thê nô giống tôi thôi. Bà xã ơi, đợi anh với… đừng giận nữa mà.

Hàn Phong Đằng trở về nhà trong tâm thế bực bội hạ người xuống sofa. Không một lần nào về Hàn gia mà anh không phải ngồi nghe bà Hàn nói về vấn đề này.

-Đem nước lên cho tôi!

Anh tức giận quát lớn làm cho Lộ Nhan bên trong bếp cũng phải giật mình. Cô vội vàng mang ra một ly nước. Nhưng chẳng hiểu tại sao khi gần tới anh thì hai chân cô lại quấn vào nhau. Ly nước vì vậy mà dội thẳng vào mặt anh khiến cô hoảng hốt.

-Thiếu gia…

Vội vàng tìm giấy, cô không nghĩ ngợi nhiều mà lau nước trên mặt đến cả cơ thể anh. Hàn Phong Đằng nãy giờ vẫn im lặng, một mặt sát khí. Bất chợt anh nắm lấy cổ tay cô ngăn lại những hành động kia. Khuôn mặt đen lại, giọng anh không cao không thấp lên tiếng.

-Đi lấy cốc nước khác cho tôi.

Lộ Nhan ngớ người đứng dậy chớp chớp mắt nhìn anh. Phong Đằng chau mày nhìn cô khiến cô giật mình chạy vội vào bếp lấy cho anh một ly nước khác. Uống cạn ly nước, anh đưa mắt nhìn qua cô đang đứng đấy.



-Làm gì nữa?

-Không… chỉ là tại tôi mà áo của anh bị ướt hết rồi… tôi xin lỗi…

Hàn Phong Đằng đưa đôi mắt sắc lạnh lên khiến cô rùng mình. Trước đến giờ, Phong Đằng anh là một người nghiêm túc. Anh ghét lời xin lỗi.

-Làm gì thì chú tâm một chút, tôi không muốn nghe thêm lời xin lỗi nào nữa.

Nói rồi anh cầm theo áo khoác bước lên lầu. Lộ Nhan nhìn theo anh bĩu môi.

-Người gì mà khó tính, cười cái là chết… chết liền…

Cô bực bội lau dọn sàn nhà. Con người của vị thiếu gia này có vẻ khó chiều. Trên khuôn mặt lúc nào cũng cứng nhắc một biểu cảm. Mà Lộ Nhan lại là một cô gái năng động, trên mặt lúc nào cũng phải nở nụ cười. Nhìn mặt anh, cô thật sự nuốt không trôi. Một lúc sau, Hàn Phong Đằng lại bước xuống nhà. Anh có chút đói bụng nên lục trong tủ lạnh tìm chút đồ. Lộ Nhan bước vào nhìn anh khó hiểu.

-Thiếu gia làm gì vậy?

-Cô đây rồi, làm gì đó cho tôi ăn đi. Tôi đang đói.

-Chẳng phải thiếu gia đã ăn bên… tôi biết rồi…

Đang nói thì bắt gặp cái ánh mắt sắc lạnh của anh. Lộ Nhan đành im lặng nói nhỏ rồi bước lại phía bếp làm đồ ăn giúp anh. Không quên lầm bầm vài câu nhỏ trong cổ họng.

-Tên tư bản cặn bã!