Quyến Rũ Người Thừa Kế

Chương 55: Đối thủ 2


"Cô ấy đã nói gì với em?" Anh hỏi, dừng bước, anh quay người lại nhìn vào mắt cô.

"Em không nhớ" Lý Diệu Linh nói sau đó đảm bảo. "Không có gì quan trọng đâu. Thật đấy. Nếu nó quan trọng, thì em đã không quên. Đừng lo lăng." Sau một giây, cô hỏi. "Gô ấy là người phụ nữ mà anh phải kết hôn, đúng không?"

"Đúng nhưng giờ thì không." Anh sửa lại nghiêng người nghịch ngợm búng vào trán cô. "Anh sẽ trở lại sau khi nghe xem ba muốn nói gì."

Lý Diệu Linh gật đầu, anh vuốt mặt cô, mỉm cười. "Anh có thể có một nụ hôn trước khi đi được không?"

Một nụ cười toe toét xuyên qua môi Lý Diệu Linh, cô đảo. mắt với một cái khịt mũi trước khi hôn lên má anh, thật nhanh. Mê đăm, anh cúi xuống để trao một nụ hôn sau đó là một nụ hôn khác. Miễn cưỡng buông ra, anh siết nhẹ tay cô sau đó quay người đi

Khi đi xuống hành lang về phía phòng của ba mình, anh mong đợi cuộc trò chuyện sẽ là về công ty mà anh sẽ thừa kế, những thứ cũ nhàm chán mà anh luôn nghe. Trịnh Thừa Hạo lặng lẽ đặt tay lên năm cửa vặn nó, chuẩn bị bước vào. nhưng anh dừng lại khi nghe giọng nói phát ra từ trong phòng.

"Anh đang nghiêm túc đấy hả?" Chủ tịch Ngô nói với vẻ mâu thuẫn. "Cô gái đó... anh thực sự sẽ để con trai mình kết hôn với một cô gái như vậy? Nhìn cô ta như một kẻ thất học. Đây sẽ là một sự sỉ nhục đối với Trịnh gia. Anh nên suy nghĩ lại, Thừa Tuấn. Danh dự của nhà họ Trịnh thì sao? Làm sao. họ có thể chấp nhận một cô con dâu không thuộc tầng lớp thượng lưu? Cô ấy không thể học mọi thứ trong một tuần."

"Tất nhiên là tôi biết. Anh cho rãng tôi chưa nghĩ thông suốt điều này sao?" Ba anh hỏi. "Tôi đã cảnh báo Thừa Hạo về điều đó, nhưng tôi không thể làm gì bây giờ. Bọn trẻ sẽ để Tuệ Đồng chăm sóc. Tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tin tưởng vào bà ấy."

"Anh đang nói cái gì vậy? Làm thế nào mà một người phụ nữ có thể tiếp quản gia đình? Điều đó hoàn toàn vô nghĩa."

Ba anh ho to từ sâu trong cổ họng để ngăn người đàn ông lại. "Đừng coi thường bà ấy. Bà ấy chắc chẳn có khả năng giữ cho gia đình này gắn bó với nhau, hơn nữa, tôi tin rằng bà ấy sẽ giáo dục tốt cho cả Thừa Hạo và con dâu. Nếu tôi không có Tuệ Đồng, thì không có ai khác"

"Tôi không thể tin được anh." Chủ tịch Ngô lắc cái đầu gần như hói của mình. "Thừa Hạo không thông minh, nhạy bén để tiếp quản vị trí của anh. Các thành viên hội đồng quản trị không biết nó, họ sẽ không tin tưởng nó đủ giỏi để xử lý các vấn đề."



"Đó là lý do tại sao hôm nay tôi kêu anh tới đây." Ba anh lớn giọng nhắc nhở. "Hãy giúp nó chứng minh khả năng của mình. Tôi cần anh đứng ở phía sau Thừa Hạo."

Trịnh Thừa Hạo nghiến răng. Sự cay đẳng lướt qua khiến tay anh gần như run rẩy vì tức giận, nhưng cố kiềm chế bản thân, anh nhấc tay lên gõ cửa, đẩy nó ra.

"Ba, con tới rồi." Anh vừa vào bên trong vừa nói.

Chủ tịch Ngô thay đổi nét mặt, biểu cảm dữ tợn trên khuôn mặt của ông ngay lập tức dịu lại như thể ông chưa từng nói điều gì. Trịnh Thừa Hạo vờ mỉm cười, bước đến trò chuyện cùng hai người đàn ông lớn tuổi.

"Vừa rồi con nghe bác nói gì đó về kinh doanh?" Trịnh Thừa Hạo hỏi chủ tịch Ngô.

"À... đúng vậy." Chủ tịch Ngô nói, giọng điệu miễn cưỡng vui vẻ. "Bác và ba con nói về việc sẽ giới thiệu con với các thành viên trong ban điều hành. Con đã nghe nói về họ chưa?"

Kẻ nói dối. Trịnh Thừa Hạo nghĩ thầm rồi mỉm cười lịch sự. "Vâng, con biết họ."

"Chủ tịch Ngô đã tham gia hợp tác với công ty chúng ta vài năm trước." Ba anh giải thích. "Ông ấy sẽ theo dõi và làm việc chặt chẽ với con để đảm bảo công việc của con ổn định."

"Tất nhiên rồi ba" Trịnh Thừa Hạo gật đầu. "Con hiểu mà”

Anh cảm thấy bàn tay nặng nề của chủ tịch Ngô võ vai mình. "Mọi thứ sẽ ổn thôi. Bác sế làm việc với con để đảm bảo mọi thứ diễn ra tốt đẹp, ngay cả khi ba con không còn ở đây nữa. Đừng lo lắng về bất cứ điều gì."

Trịnh Thừa Hạo không chäc läm về điều đó, vì anh biết hai người đàn ông muốn gì từ tình bạn của họ. Cách tốt nhất chính là một cuộc hôn nhân để kéo các gia đình đến gần nhau hơn, đảm bảo sự ổn định giữa cả tập đoàn và tình bạn. Đám cưới giữa anh và Ngô Huyền Sương là lý tưởng trong trường hợp đó. Và ai biết được, nếu anh không tình cờ gặp Lý Diệu Linh, rất có thể anh sẽ chuẩn bị nhìn Ngô Huyền Sương trong váy cưới, bước xuống lối đi màu đỏ rực rỡ về phía anh tại nhà thờ.Lý Diệu Linh vừa thay quần áo thoải mái sau khi cất đồng phục nhân viên của mình vào ngắn tủ. Cánh cửa chợt mở ra. Cô mỉm cười và gần như kêu lên mong đợi được nhìn thấy Trịnh Thừa Hạo bước qua cánh cửa, nhưng thay vào đó cô nhận ra cô gái đã từng đến nơi làm việc của mình. Mái tóc gợn sóng, dáng vẻ cao sang vẫn còn quá quen thuộc dù Lý Diệu Linh chỉ nhớ một cách mơ hồ.