Quyến Rũ Người Thừa Kế

Chương 77: Sự khởi đầu 5


“Anh cho em cái này." Anh nói và rút ví ra sau đó đưa cho cô một tấm thẻ ghi nợ. "Anh đã thêm em vào tài khoản ngân hàng của anh. Sử dụng nó để mua những gì em muốn. Anh không thể đi cùng em mua sắm, nó là của em, em sử dụng tùy thích."

"Thật sao?" Lý Diệu Linh hào hứng kêu lên, anh không thể không cười.

"Thật mà" Anh gật đầu.

Nhận lấy chiếc thẻ từ anh, mắt cô phát sáng sau đó nhìn anh. "Cảm ơn anh, Thừa Hạo."

"Đây là điều mà anh nên làm cho vợ mình." Anh mỉm cười. "Bây giờ thì về nhà thôi."

Một chiếc thẻ ngân hàng. Lý Diệu Linh không bao giờ. mong chờ để có thứ đó. Bây giờ Trịnh Thừa Hạo đã biến điều mong mỏi của cô thành sự thật, tất cả những gì cô nghĩ đến là rút một số tiền để trả nợ, mua quần áo mới, những thương hiệu hàng đầu mà cô luôn muốn mặc. Suy nghĩ về điều đó khiến cô phấn khích và vui vẻ khi cô nằm trên giường vào đêm đó. Tất nhiên khi Trịnh Thừa Hạo không ở bên cạnh, cô sẽ đi mua sắm một mình. Bây giờ cô thậm chí có thể mua một chiếc cũi cho đứa cháu tương lai của mình thay vì thứ gì đó rẻ tiền. Trong chớp mắt, cô có thể thấy mình đang làm tất cả những điều mà cô hăng mong ước.

Sáng hôm sau, khi họ bước vào phòng ăn, mẹ cô lướt mắt qua bộ đồng phục làm việc của cô. "Hôm nay con vẫn quyết định đi làm à?"

"Vâng." Cô lạnh lùng trả lời mà không ngẩng đầu lên nhìn bà.

"Mẹ nghĩ con không nên đi."

"Có phải vì những gì Huyền Sương đã nói ngày hôm qua không?" Trịnh Thừa Hạo tự hỏi từ bên cạnh cô. "Nếu là..."

"Không phải vậy." Mẹ cô bình tĩnh bác bỏ. Một khoảnh khắc yên tĩnh len lỏi giữa họ ngoại trừ tiếng ồn của chiếc thìa mà Gia Kỳ đang ăn và tiếng hát vu vơ của cậu về giai điệu từ một bộ phim hoạt hình. "Dì của con và những người thân khác đến uống trà, đặc biệt là để gặp..." Đôi mắt cô di chuyển qua nhìn Lý Diệu Linh. "... vợ con."

Lý Diệu Linh cau mày, cô quay sang Trịnh Thừa Hạo, tự hỏi điều này có nghĩa là gì. Họ muốn chỉ trích cô sao?

"Sao mẹ không nói sớm?" Trịnh Thừa Hạo hỏi vì ngạc nhiên và lo lắng.

"Mẹ xin lỗi, sáng nay mẹ vừa mới nhận được cuộc gọi của họ." Mã Tuệ Đồng lặng lẽ giải thích một cách áy náy. "Họ đang trên đường tới đây."

"Nhanh vậy sao?" Trịnh Thừa Hạo tròn mắt. "Xin lỗi...” Mẹ anh lại xin lỗi.



"Không sao đâu mẹ." Trịnh Thừa Hạo nói, quay lại để bắt gặp ánh mắt của Lý Diệu Linh. Mức độ cảm xúc của anh không đáp ứng được sự căng thẳng thấm ra từ dạ dày của cô đến phần còn lại của cơ thể cô.

Dì của anh và những người họ hàng khác... rốt cuộc là có bao nhiêu người?

Lý Diệu Linh nhớ lại Trịnh Thừa Hạo từng nói với cô trước đó rằng họ hàng của anh là những người ưa phán xét. Họ đang chuẩn bị nói gì với cô, một người không có cùng xuất thân giống như anh? Họ sẽ đối xử với cô giống như cách mà ba của Trịnh Thừa Hạo đã làm khi cô gặp ông lần đầu tiên?

Cô siết chặt tay. Đây không phải là một dấu hiệu tốt về những gì sắp xảy ra.

"Anh nghĩ em không thể đi làm sáng nay rồi." Trịnh Thừa Hạo nói khi họ trở lại phòng ngủ. Anh đứng trước tủ quần áo để chọn đồ cho cô.

Đứng phía sau anh, Lý Diệu Linh nhìn anh chọn quần áo. "Họ chỉ là... đi uống trà thôi đúng không?"

"Trà chỉ là một cái cớ." Anh giải thích. "Họ muốn biết mọi thứ về em. Những người phụ nữ đó không có việc gì làm ngoài việc xét nét người khác." Cô nhìn anh bày ra mấy chục. cái váy của cô xuống giường, quan sát chúng cẩn thận như. thể anh đang làm một thí nghiệm nào đó.

Lý Diệu Linh theo dõi anh chặt chẽ, ước gì anh không phải rời xa cô hôm nay để đi làm. "Xin lỗi, em không có váy đẹp để mặc"

"Tại sao em phải xin lỗi?" Anh hỏi nhìn cô sau đó mỉm cười. "Anh thích em theo cách của em. Em luôn xinh đẹp dù em mặc gì đi chăng nữa."

Cô khit mũi, cảm thấy tim mình đập nhanh. Anh rất đáng yêu, bằng mọi cách.

"Dù họ nói gì thì em cũng đừng nghe." Anh tiến về phía cô và hôn cô. "Họ rảnh rỗi nên toàn làm những chuyện vô bổ. Em đừng để bụng."

Lý Diệu Linh cười nhẹ, ôm lấy anh, anh nghịch ngợm vuốt tóc cô. Sau đó đặt một nụ hôn lên trán cô, anh nói. "Giờ anh phải đi làm. Anh sẽ gọi cho em sau”" Trái tim cô rung động khi anh mỉm cười, trước khi bước ra ngoài, anh nói thêm. "Anh thích chiếc váy màu xanh lam."

Cô nghe cánh cửa đóng lại, thở dài một hơi rồi nhìn những chiếc váy trên giường.

Người dì của Trịnh Thừa Hạo có vóc dáng nhỏ bé, thấp hơn Lý Diệu Linh một chút nhưng ăn mặc sành điệu, chiếc váy bà mặc là một trong những thương hiệu hàng đầu thế giới. Cách trang điểm của bà rất sắc nét cũng như những người phụ nữ khác. Mỗi người trong số họ sải bước đi như thể họ sở hữu ngôi nhà này, tỏa ra mùi nước hoa nồng nặc khi họ bước vào phòng khách. Lý Diệu Linh đứng bên cạnh, cảm thấy lạc lõng so với họ. Những lời động viên mà Trịnh Thừa Hạo dành cho cô trước đó đã bay ra ngoài cửa sổ khi cô nhìn vào những món đồ trang sức họ đeo, những bộ quần áo đắt giá, thứ không bao giờ có thể so sánh với chiếc váy màu xanh lam mà cô đang diện trên người. Lý Diệu Linh cảm thấy xấu hổ, cô giống như một con chim bồ câu giữa những con thiên nga xinh đẹp. Họ đều là những người đã có gia đình.