Sắc Thu Ôm Tinh Hà

Chương 9: Xem tôi là tài xế à?


Trans: Khánh Khánh

Thu Tuỳ dừng ngón tay lại, định nhấn nút mở cửa thang máy, lại thấy thang máy đã đi lên đều đặn.

Cô mím môi dưới và phải bỏ cuộc.

Nhưng giọng nói vừa rồi nghe có vẻ quen thuộc với cô.

Trước khi cô kịp nhớ ra thì thang máy đã lên đến tầng trên cùng.

Giản Nghiên cầm ly cà phê trên tay, đi về phía cô, bước chân dừng lại, không giấu được hận ý trong mắt.

Thu Tuỳ nhanh chóng bỏ lại giọng nói quen thuộc phía sau, thẳng lưng đi về phía cửa công ty, khi đi ngang qua Giản Nghiên, cô cẩn thận giữ khoảng cách——

Cô sợ Giản Nghiên giả vờ bất cẩn, đổ cà phê ấm vào người cô.

Rốt cuộc, loại chuyện này không phải là không thể xảy ra.

 

Nói đến Giản Nghiên, cô ấy với Thu Tuỳ từ khi còn học đại học đã như nước với lửa, khi vào công ty luôn bị Thu Tuỳ đàn áp, giờ đây, ngay cả lúc gặp nhau trên công ty cũng lười giả vờ thân thiết.

Thu Tùy đi vào công ty, gõ gõ bàn của Ôn Tiệp, thấp giọng hỏi: "Giản Nghiên lại phát điên cái gì vậy?"

Ôn Tiệp nhìn quanh, không thấy ai đi ngang qua mới đáp: "Nghe nói là vì chuyện thực tập sinh mới nên mới ghi hận vào chị."

Thực tập sinh mới?

Có liên quan gì đến thực tập sinh mới?

Thu Tuỳ vô thức nhìn xung quanh, không nhìn thấy một khuôn mặt xa lạ nào.

"Thực tập sinh mới ở đâu?" Thu Tuỳ hỏi, "Sao chị không thấy?"

Ôn Tiệp: "Vẫn còn chưa tới báo cáo."

"Vẫn chưa tới?!" Thu Tuỳ cau mày, "Em làm việc trước đi, chị sẽ hỏi giám đốc Trịnh."

Đi được vài bước, Thu Tuỳ quay lại nhỏ giọng nói: "Nếu em đã được phân công làm cấp dưới của chị, sau này gặp phải Giản Nghiên hãy cẩn thận, đừng trêu chọc cô ấy. Cô ấy là người chuyện gì cũng làm ra được."

Ôn Tiệp ngơ ngác gật đầu.

Kể từ khi vào công ty, cô đã mơ hồ nhận thức được sự không hợp nhau giữa Giản Nghiên và Thu Tuỳ, nhưng hai người không tiếp xúc nhiều với nhau, Ôn Tiệp luôn cho rằng đó là do cô nghĩ nhiều.

Nhưng lời nhắc nhở của Thu Tuỳ hôm nay gần như đã xác nhận tin đồn cô và Giản Nghiên có mâu thuẫn.

Trong phòng giám đốc nhân sự, Trịnh Hoài suy nghĩ một lúc: "Ồ, trên đường đi, thực tập sinh mới bất ngờ gặp phải một vụ va chạm từ phía sau, khiến cho việc này bị trì hoãn một thời gian."

"Đột nhiên va chạm từ phía sau?" Thu Tuỳ cười khẩy, giọng điệu không thể tin nổi, "Lời biện minh này tôi tin được sao? Nhân tiện, tôi thấy Giản Nghiên hôm nay có vẻ tâm trạng không tốt. Cô ấy sao vậy? Bị bệnh à?"

Nếu có thể ngồi vào vị trí giám đốc nhân sự thì ai mà không phải là người tài?

Trịnh Hoài đương nhiên là một trong số đó, và mối quan hệ giữa Thu Tuỳ và Giản Nghiên không thể thoát khỏi đôi mắt sắc bén của cô ấy.

Cô mơ hồ giải thích về mọi chuyện từ đầu: "Lúc đó, quản lý Chu nhận được tin tức, tình cờ Giản Nghiên cũng có mặt ở văn phòng, đề nghị tiếp quản người thực tập sinh này. Không ngờ đối phương lại chỉ định cô muốn đi tiếp quản. Cô nói xem, như vậy lúc người ta thấy cô có thể cho sắc mặt tốt không?"

Thu Tuỳ nhướng mày, hóa ra sự mất bình tĩnh của Giản Nghiên là do điều này.

Cô bình tĩnh thăm dò: "Quản lý Chu nói với tôi rằng thực tập sinh mới là họ hàng của anh Thẩm trong giới đầu tư mạo hiểm? Vậy anh Thẩm có cử tôi chăm sóc thực tập sinh mới này không?"

"Tất nhiên", Trịnh Hoài gật đầu, "Không phải cô là thông dịch viên của anh Thẩm khi ở Moscow sao? Anh Thẩm đã nhận ra khả năng của cô, nên ngay sau khi công việc của cô kết thúc, trợ lý của anh Thẩm đã liên lạc với chúng tôi. Tất nhiên, công ty nhận được một dự án lớn mà anh Thẩm đã hứa."

Khóe miệng Thu Tuỳ giật giật, khi làm phiên dịch hộ tống, cô chỉ dịch "Chúc mừng năm mới".

Trịnh Hoài tò mò hỏi: "Nhân tiện, Thẩm tiên sinh cũng khen ngợi khả năng giảng dạy của cô, nói rằng cô dạy anh ấy một câu tiếng Nga chuẩn, nên anh ấy yên tâm giao em họ cho cô."

Thu Tuỳ:......

Không khí im lặng vài giây, hai câu hỏi đồng thời vang lên.

"Thực tập sinh mới là em họ của anh Thẩm?"

"Cô dạy anh Thẩm nói tiếng Nga gì vậy?"

Trịnh Hoài sửng sốt một lúc rồi nói: "Đúng vậy, là em họ của anh Thẩm."

Thu Tuỳ hiểu ý, đang định nói thì ba tiếng gõ đều đều đột nhiên từ ngoài cửa vang lên.

Thu Tuỳ đứng dậy, mỉm cười với Trịnh Hoài đang ngồi thẳng người trong giây lát: "Lần sau tôi sẽ kể cho cô nghe những gì tôi đã dạy. Cô đi làm việc của mình trước đi, tôi đi trước."

Trịnh Hoài: "Được."

Sau khi nhận được sự cho phép của Trịnh Hoài "mời vào", cánh cửa được từ từ đẩy ra.

Thu Tuỳ nhìn rõ người đó, dừng lại bước chân muốn ra ngoài, đồng tử bất giác mở to.

Phó Minh Bác cũng ngây người đứng đó vài giây.

Trịnh Hoài cũng không khách khí cắt ngang cuộc trò chuyện giữa hai người: "Vừa đúng lúc, Phó Minh Bác, đây là người hướng dẫn của cậu trong thời gian thực tập. Hãy xin lỗi người hướng dẫn của cậu đi, cô ấy không thích những người đến muộn."

Phó Minh Bác không suy nghĩ nhiều, lập tức cúi đầu xin lỗi: "Chị Thu Tùy, thật xin lỗi, trên đường thật sự bị đụng vào xe..."



Nói được một nửa, anh chợt nhận ra: "Chị Thu Tùy, chị hẳn là biết rằng em không hề nói dối."

Thu Tuỳ:......

Đáng lẽ cô phải đoán ra khi nhìn thấy người này trong xe của Thẩm Tấn và phát hiện cậu ta đang đọc sách tiếng Nga.

Nơi nào trên thế giới này có thể trùng hợp như vậy được.

Trình Hoài cũng nhận thấy có gì đó không ổn: "Cái gì? Hai người quen nhau à?"

Thu Tuỳ nhíu mày, giải thích ngắn gọn: "Thật tình cờ, tôi và cậu ấy là hai bên liên quan đến vụ việc đụng xe từ sau này. Lát nữa cô có thể gửi thông tin của cậu ấy vào email của tôi, tôi sẽ tìm hiểu tình hình cụ thể của cậu ấy trước. "

"Phó Minh Bác phải không?" Thu Tuỳ quay đầu nhìn Phó Minh Bác, "Cùng tôi đến văn phòng."

  *

Phó Minh Bác bất an ngồi trên ghế, toàn thân căng thẳng.

 

Mặc dù Thẩm Tấn không giấu giếm mối quan hệ của cô với cậu, nhưng cậu biết lời nói ban đầu của Thẩm Tấn là——

Cần dạy thì dạy, cần mắng thì mắng, không chút đắn đo.

Sau khi nghe Phó Minh Bác tự giới thiệu bằng tiếng Nga, sắc mặt của Thu Tuỳ cuối cùng cũng khá hơn một chút.

Theo lời kể của Trịnh Hoài, công ty đã nhận được một dự án lớn do Thẩm Tấn hứa hẹn, đổi lại Phó Minh Bác là một trách nhiệm mà cô không thể trốn tránh chút nào.

Điều tốt duy nhất bây giờ là khả năng tiếng Nga của Phó Minh Bác khá tốt.

Thu Tuỳ hỏi: "Bản lý lịch của cậu đâu? Cậu có mang theo bên mình không? Có thể cho tôi xem được không?"

"Em mang theo rồi," Phó Minh Bác quay người, bắt đầu lục lọi trong ba lô, "Chị, em đang tìm nó, xin đợi một chút."

Thu Tuỳ choáng váng.

Câu nói 'Đợi một chút' cuối cùng khiến cô nhớ đến giọng nam vội vã trong thang máy.

Hóa ra là Phó Minh Bác.

Nghĩ đến đây, Thu Tuỳ trong tiềm thức cau mày.

Khi cô nhìn thấy Phó Minh Bác trong xe của Thẩm Tấn, cảm giác quen thuộc mơ hồ đó đến từ đâu?

"Chị", Phó Minh Bác dùng hai tay đẩy bản lý lịch ra, "Đây là bản lý lịch của em."

Thu Tuỳ tỉnh táo lại và lấy sơ yếu lý lịch của Phó Minh Bác.

Sơ yếu lý lịch ghi lại tất cả các hoạt động và cuộc thi tiếng Nga mà Phó Minh Bác đã tham gia. Thu Tuỳ nhìn từng cái một, sắc mặt trở nên tốt hơn một chút.

Phó Minh Bác rõ ràng là một người rất quan tâm đến tiếng Nga, hầu như năm nào anh ấy cũng tham gia một số hoạt động tiếng Nga quy mô lớn hoặc chuyên nghiệp.

Thu Tuỳ lật qua vài trang, khi nhìn thấy dòng chữ 'Cuộc thi hùng biện Cúp nghiên cứu Nga', đôi mắt cô lập tức cứng đờ.

Sự quen thuộc mà cô cảm thấy đối với Phó Minh Bác từ đâu đến cuối cùng cũng được giải thích vào lúc này.

Cuộc thi hùng biện Cúp nghiên cứu Nga được tổ chức hàng năm, lần Phó Minh Bác tham gia, cô được ban tổ chức mời làm giám khảo vòng chung kết và khách mời trao giải Á quân.

Sau đó, Thu Tuỳ càng bận rộn hơn với công việc của mình và cô từ chối cuộc thi này với lý do "không có thời gian".

Thu Tuỳ chỉ mới tham gia cuộc thi này một lần nên cô rất ấn tượng.

Phó Minh Bác là á quân trong cuộc thi này, và chính Thu Tuỳ là người đã đích thân trao cúp á quân cho cậu ấy.

Ký ức giống như cái van, mở ra một cái lỗ, mọi cảnh tượng, câu chuyện sẽ tự nhiên chảy ra ngoài.

Thu Tuỳ nhớ rằng sau cuộc thi, tất cả ban giám khảo đều mời người đạt giải nhất, nhì và ba đến dự tiệc ăn mừng.

Cuộc thi kết thúc, thần kinh của mọi người đều thả lỏng, trước khi kịp nhận ra thì họ đã bắt đầu nói về ý định học tiếng Nga ban đầu của mình.

 

Vì Phó Minh Bác là thí sinh được cô trao giải nên Thu Tuỳ càng nhớ rõ lời cậu hơn.

Câu trả lời của cậu lúc đó là: "Lý do tôi học tiếng Nga hoàn toàn bị ảnh hưởng bởi anh họ tôi. Anh họ tôi nói tiếng Nga cực kỳ lưu loát. Tôi đã ngưỡng mộ anh ấy từ khi còn nhỏ, mưa dầm thấm lâu, liền cảm thấy hứng thú với tiếng Nga "

Thu Tuỳ nhớ tới, chính mình lúc đó còn trêu ghẹo: "Bạn bị ảnh hưởng bởi anh họ của bạn, vậy anh họ bạn chịu ảnh hưởng từ đâu?"

Lúc đó Phó Minh Bác đã nói gì?

Cậu ấy nói: "Tôi không biết, nhưng anh họ tôi nói rằng anh ấy muốn biết sức hấp dẫn của tiếng Nga là gì mà khiến người khác học nó".

"ChịThu Tùy?" Phó Minh Bác trầm giọng thăm dò hỏi: "Sơ yếu lý lịch của em có vấn đề gì không?"

"Không", Thu Tuỳ khẽ lắc đầu, và bằng cách nào đó, cô hỏi, "Tôi muốn hỏi cậu."

Phó Minh Bác gật đầu: "Chị cứ nói."

"Cậu", Thu Tuỳ nói xong một chữ, dừng lại, cúi đầu hít một hơi thật sâu, như đang xây dựng tinh thần nào đó, một lúc sau, cô mới chậm rãi nói: "Cậu có bao nhiêu anh em họ?"

"Ah?"



Vấn đề là gì?

Phó Minh Bác gãi đầu, không hiểu ý của Thu Tuỳ.

Nhưng sau khi sửng sốt một lát, cậu thành thật trả lời: "Em có..."

"Quên đi!" Thu Tùy đột nhiên lớn tiếng ngắt lời cậu, tựa hồ sợ nghe được câu trả lời này, "Vấn đề này cũng không quan trọng."

Cô bật máy tính, bấm bàn phím mà không nhìn Phó Minh Bác: "Tôi đã gửi email cho cậu lịch làm việc tiếp theo của cậu. Cậu ra ngoài làm việc trước, nếu không hiểu thì hỏi Ôn Tiệp. Nếu cậu vẫn không hiểu, hãy hỏi tôi."

Sau khi Phó Minh Bác bối rối rời đi, Thu Tuỳ chậm rãi thở ra.

Những mảnh vỡ vụn và những chi tiết không được chú ý từ vài ngày trước đều chen chúc trong tâm trí cô.

Trên máy bay Thẩm Tấn nói: "Không cần, không phải là tôi không biết..."

Những lời không được nói ra sau này có lẽ là 'tiếng Nga'.

Trong màn bắn pháo hoa đêm giao thừa, Thẩm Tấn chỉ nghe một lần và đọc "Chúc mừng năm mới" bằng tiếng Nga một cách nhanh chóng và chuẩn mực.

Có lẽ anh ấy không cần phải học gì cả.

Tất nhiên, đây có thể chỉ là suy đoán của cô.

Có lẽ Phó Minh Bác có nhiều hơn một anh em họ?

Có lẽ người anh họ mà Phó Minh Bác ngưỡng mộ không phải là Thẩm Tấn.

Thu Tuỳ cũng muốn biết, chính mình đến tột cùng là đang nghĩ gì.

Cô muốn nghe Phó Minh Bác nói, người anh họ này chính là Thẩm Tấn.

Nhưng cô cũng sợ, Phó Minh Bác nói, người anh họ này chính là Thẩm Tấn.

*

Thu Tuỳ cảm thấy đau đầu, tâm tình cũng không có gì tốt đẹp, Thẩm Tấn và cô nói chuyện vẫn là chuyển khoản 19.000 tệ, đối phương không nhận tiền cũng không nói chuyện với cô.

Sự cáu kỉnh này lên đến đỉnh điểm khi cô nhìn thấy cơn mưa lớn không có dấu hiệu tạnh và tiếng sét ầm ầm khi cô tan sở.

Thu Tuỳ đợi ở cửa thang máy một lúc, sau đó quyết định rút lui vào văn phòng và đợi mưa tạnh rồi mới về nhà.

Phó Minh Bác ánh mắt sắc bén, gọi cô: "Chị Thu Tuỳ, tối nay mưa không tạnh, chị đi đâu vậy? Em đưa chị đi."

Thu Tuỳ suy nghĩ một lúc: "Cậu đang trên đường tới à? Tôi sống gần ga tàu điện ngầm Đan Hà."

"Tiện đường", Phó Minh Bác gật đầu, "Đi thôi, xe ở dưới lầu."

Thu Tuỳ vẫn có chút khó xử, chậm chạp không cử động.

Cô không lo lắng về điều gì khác, điều quan trọng nhất là cô không muốn gặp lại Thẩm Tấn.

"Chị Thu Tuỳ?" Phó Minh Bác đứng trong thang máy vẫy tay với cô: "Mời vào."

Thu Tuỳ mím môi dưới, nhưng vẫn quyết định muốn hiểu rõ tình hình: "Ai lái xe?"

Phó Minh Bác nghiêm túc trả lời: "Trần Duệ."

Thu Tuỳ nhớ rằng anh ta là thư ký bên cạnh Thẩm Tấn vào đêm giao thừa ở Moscow.

Cô thở phào nhẹ nhõm: "Thật sao?"

"Cô vào thang máy được không?" Giản Nghiên trợn mắt, cau mày thiếu kiên nhẫn, "Nếu cô không vào thang máy, tôi sẽ đóng cửa lại. Mọi người đang chờ tan sở."

Thu Tuỳ:......

Quên đi, Trần Duệ có thể lái xe, Thẩm Tấn có lẽ không có thời gian tới đón Phó Minh Bác.

 

Cô mỉm cười xin lỗi rồi bước vào thang máy.

Trong gara, Thu Tuỳ liếc mắt nhìn thấy chiếc Rolls-Royce quen thuộc.

Cô giơ tay gõ cửa sổ xe, khi cửa sổ xe từ từ hạ xuống, cô giải thích: "Xin lỗi, anh có thể ghé qua..."

Những lời còn lại nghẹn lại trong cổ họng sau khi nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của người đàn ông ngồi ở ghế lái.

Thu Tuỳ bằng mọi cách kiềm chế bản thân và không quay lại trừng mắt nhìn Phó Minh Bác ngây thơ và bối rối.

Phó Minh Bác không ngờ Thẩm Tấn sẽ đích thân tới đón mình, hắn mở cửa sau, tự nhiên ngồi vào.

"Không phải anh nói thư ký Trần đến đón em sao? Nhân tiện, đây là giáo viên thực tập của em, hẳn là anh đã gặp qua chị ấy, người hôm nay bị chúng ta đâm vào đuôi xe. Nhìn thời tiết thế này, liền tiện đường cho chị ấy đi nhờ một đoạn."

Thẩm Tấn nhìn chằm chằm vào cô, lúc Thu Tùy đang định nói sẽ đi tàu điện ngầm, anh lại phát tâm dường như miễn cưỡng nói: "Được."

Nói đến đây, Thu Tuỳ cũng ngượng ngùng không dám từ chối.

Cô hít một hơi thật sâu, thì thầm cảm ơn rồi quay người bước về hàng ghế sau.

"Chờ một chút," Thẩm Tấn nghiêng đầu nhìn, chậm rãi nói: "Ngồi ở ghế sau, xem tôi là tài xế à?"