Khu cắm trại không quá yên tĩnh, thỉnh thoảng có tiếng reo hò, nhưng những âm thanh này đều bị Phương Du chặn lại, phớt lờ. Trong đầu cô vẫn tràn ngập những lời Đàm Vân Thư vừa nói.
- Trong khi cậu đang tiêu khiển tôi, cậu có thể không thích người khác được không?
Không khó để nhận ra sự không vui trong giọng điệu của Đàm Vân Thư. Cô thậm chí có thể tưởng tượng được Đàm Vân Thư như thế nào khi nói những lời này; cũng không khó để biết câu trả lời mà Đàm Vân Thư muốn nghe là "có thể" giống như trước đây.
Phương Du không biết Đàm Vân Thư đã nhìn thấy gì, hay nghĩ đến điều gì, nhưng tất cả những điều này có liên quan gì đến cô? Cô chỉ cần làm theo suy nghĩ của mình và đưa ra câu trả lời của riêng mình. Khi là người nắm quyền hãy ích kỷ, chỉ cần dựa theo quan điểm của bản thân.
Mặc dù cô biết rất rõ rằng mình không có lựa chọn nào để kết thúc sớm. Mối quan hệ này đang đếm ngược ba tháng kể từ thời điểm cô đồng ý, chỉ là ba tháng ngắn ngủi thôi.
Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, Phương Du nhìn xung quanh, như cảm nhận được điều gì đó. Có rất nhiều người trong khu cắm trại, cô nhìn thấy toàn là những khuôn mặt xa lạ, nhưng lại không có bóng dáng của Đàm Vân Thư.
Cô cũng để mắt tới một căn lều không bật đèn ở cùng vị trí đêm qua. Chỉ trong vài giây, đèn bên trong bật sáng, cô có thể thấy đó là một gia đình ba người đang sinh hoạt.
Phương Du có chút choáng váng, ký ức đêm qua lại trở về.
"Tiểu Du, bộ phim sắp kết thúc rồi!" Đường Bán Tuyết thấy cô không nói chuyện điện thoại nữa liền gọi.
Phương Du thu hồi suy nghĩ, cầm điện thoại quay lại, trên mặt hiện lên một nụ cười, như thể không có chuyện gì xảy ra.
Phù Sương hỏi: "Nhìn gì vậy?"
"Không có gì." Phương Du nói: "Tôi nghĩ rằng mình có thể bị cảm sau khi cắm trại ở đây vào tối qua."
Tiết Dịch vẻ mặt lo lắng, hỏi: "Cô cảm thấy không thoải mái sao?"
"Tạm thời thì chưa." Phương Du xua tay, nói: "Được rồi, chúng ta tiếp tục xem phim đi!"
Họ đang xem một bộ phim hài vui vẻ. Khi những người lạ đi ngang qua, cũng dừng lại và tham gia cuộc vui, mọi người cùng nhau cười.
Sau khi bộ phim kết thúc, Tiết Dịch nâng vành mũ lên, mỉm cười đề nghị: "Chúng ta chụp ảnh cùng nhau nhé? Giống như trước đây." Cô dừng lại một chút, "Chuyến lưu diễn của tôi sẽ bắt đầu vào nửa cuối năm nay, sau đó sẽ rất bận rộn, có lẽ tôi không còn nhiều thời gian để gặp mọi người đâu."
Bầu không khí tối nay có hơi tế nhị, thật khó để diễn tả, nếu không họ cũng không chọn một bộ phim hài để làm dịu nó. Tuy nhiên, vì đã được Phương Du chuẩn bị trước tâm lý, Phù Sương và Đường Bán Tuyết cũng biết ý tứ trong lời nói của Tiết Dịch.
Đây gần như là bức ảnh cuối cùng của bốn người cùng nhau.
Phương Du không từ chối, lần này cô chọn vị trí ngoài rìa thay vì đứng về phía Tiết Dịch. Mọi người nhìn vào camera và tạo dáng.
Chụp xong vài tấm ảnh, Tiết Dịch miễn cưỡng dừng lại, cô cười nói: "Sáng mai tôi đột nhiên có công việc đột xuất, tôi phải nhanh chóng bắt xe về Thủ đô. Các cô có thể tiếp tục vui chơi ở đây."
Nỗi buồn chia ly dường như thấm vào không khí.
Phương Du bình tĩnh nói: "Đi đường bình an, Tiết Dịch."
"Được."
Không lâu sau, nhóm bốn người giải tán, trong khu cắm trại chỉ còn lại ba người.
Phù Sương và Đường Bán Tuyết lại ngồi xuống ghế, tối nay họ đã uống bia ở đây, lúc này cảm thấy hơi chóng mặt.
Đối mặt với sự chia tay cùng Tiết Dịch, hai người không khỏi im lặng một lúc, cuối cùng Đường Bán Tuyết xúc động nói: "...Một chuyến lưu diễn có thể kiếm được bao nhiêu tiền?"
"Hahaha."
Phương Du cũng cười: "Không biết, tại sao cậu không thử debut, có lẽ lúc đó sẽ biết kiếm được bao nhiêu."
Ba người vui vẻ trả lại ghế và màn chiếu cho cơ sở, một lúc sau khi đi dạo bên hồ thì trở về khách sạn Sơn Vũ, cũng không nhắc đến bất cứ điều gì liên quan đến Tiết Dịch.
Trở về phòng, Phương Du lại không ngủ được. Tối nay cô không uống rượu, trong ly chứa đầy nước suối núi địa phương, có chút ngọt.
Cô nhẹ nhàng nhắm mắt, dang tay sang một bên, nhưng trên chiếc giường rộng 2,2 mét này lại không người khiến cô cảm thấy ấm áp.
Phương Du: "......"
Và ngay khi cô cạn lời với chính mình, màn hình điện thoại di động của cô sáng lên. Đêm nay cô không hôn Đàm Vân Thư, nên cô có thể dễ dàng nhận thấy chuyển động trên điện thoại của mình.
Cô lấy điện thoại, mở WeChat.
Đàm Viên Viên: [Cậu có bị cảm không?]
Phương Du dựa vào đầu giường, cau mày hỏi: [Cậu bị cảm lạnh à?]
Đàm Viên Viên: [Cậu không bị thì tốt.]
Thật là một thủ đoạn vụng về, Phương Du chỉ cần liếc sơ là thấy.
Cô cười nhẹ, vài giây sau, cô hạ mi xuống, dùng đầu ngón tay bấm vào màn hình: [Số phòng là bao nhiêu?]
.......
Buổi sáng, lúc Đàm Vân Thư thức dậy đã thấy hơi khó chịu, nhưng vì có Phương Du, nàng không quan tâm mọi thứ, cảm lạnh cũng có liên quan đến tâm trạng của nàng. Vào buổi tối, sau khi nhìn thấy Phương Du và Tiết Dịch ở cùng một chỗ, sự khó chịu của nàng trở nên trầm trọng hơn rất nhiều, bây giờ bị sốt nhẹ.
Vừa đo nhiệt độ, nàng liền đi hỏi Phương Du.
Chủ yếu là không muốn Phương Du cũng cảm thấy khó chịu.
Không ngờ Phương Du nói đến gặp nàng, nàng tưởng mình sẽ nhận được câu nói giống lần trước: "Uống thêm nước ấm."
Khoảng thời gian chờ Phương Du đến phòng quả thực là cực hình.
Nàng không biết Phương Du đi từ đâu đến. Bữa tiệc ở khu cắm trại đã kết thúc chưa? Hay Phương Du từ phòng khách sạn đến? Nàng không biết sẽ mất bao lâu, dù là vài phút, mười phút hay nửa tiếng.
Đàm Vân Thư cầm điện thoại, nhìn chằm chằm vào cửa phòng, hô hấp không tự nhiên.
Mãi đến khi có tiếng gõ cửa, nàng mới thở phào nhẹ nhõm, rồi đi ra mở cửa.
Ngoài cửa, Phương Du đang mặc một bộ đồ ngủ, mái tóc của cô trông như vừa mới sấy khô, trên sống mũi có một cặp kính gọng vàng đã quen thuộc với nàng.
"... đến rồi." Giọng nói của Đàm Vân Thư có chút nghẹn ngào, mọi nỗi buồn tối nay của nàng đều tan biến vào giây phút này.
Phương Du bước vào trong một bước, "Ừm" một tiếng, câu trả lời rất nhẹ.
Cánh cửa khe khẽ đóng lại, Phương Du liếc nhìn cách bày trí trong phòng.
Rất đồng bộ, nhưng không sang trọng bằng căn phòng của Đàm Vân Thư trong trung tâm. Phòng khách mang phong cách kinh doanh hơn, trên bàn cà phê có rất nhiều tài liệu.
Đôi mắt cô nheo lại, cô nhìn người trước mặt, giơ tay lên, đặt lòng bàn tay lên trán Đàm Vân Thư, hỏi: "37 độ mấy?"
Đàm Vân bình tĩnh nhìn nàng, nhẹ nhàng trả lời: "37,8 độ."
"Uống thuốc hạ sốt hay thuốc cảm chưa?" Phương Du hạ tay xuống, cảm thấy lòng bàn tay nóng bừng, nhưng điều khiến cô càng cảm thấy nóng hơn chính là đôi mắt của Đàm Vân Thư. Một khi rơi vào đó sẽ không muốn rời đi.
"À, tôi uống rồi."
Phương Du dài giọng: "Ồ, vậy tôi..."
"Cậu không thể đợi thêm một chút sao?" Đàm Vân Thư lập tức căng thẳng, vội vàng nói.
Phương Du ho nhẹ: "...Tôi không nói mình sẽ đi." Cô nắm lấy tay Đàm Vân Thư, cất bước đi vào trong, hơi nâng cằm một chút, cao giọng nói, "Ý tôi là nếu cậu đã uống thuốc, tôi thấy yên tâm rồi. Nếu không, cảm lạnh sẽ ảnh hưởng đến hiệu quả công việc của tôi."
Đàm Vân Thư nhìn chằm chằm vào Phương Du đang nắm tay mình, không thể giấu được nụ cười trong giọng nói: "Ừ."
"Nhưng tôi đến đây vì tối qua đã gọi cho cậu, nếu không phải vì tôi thì cậu đã không bị cảm lạnh."
Phương Du giải thích hành động của mình, chỉ là ngay bản thân cô cũng thấy không thuyết phục lắm.
Phòng của Đàm Vân Thư nằm ở tầng giữa của khách sạn, không mất nhiều thời gian để đến đó. Nhưng cô không muốn Đàm Vân Thư nghĩ rằng cô đang lo lắng cho nàng, nên đợi năm phút rồi mới ra ngoài.
Trong năm phút này, cô đã nghĩ ra đủ mọi lý do.
Cô đến chỉ vì "trách nhiệm".
"Tôi biết, Phương Du."
Phương Du nhìn vào mắt Đàm Vân Thư, nhận thấy Đàm Vân Thư không nghĩ nhiều về điều đó, "Ừm" một tiếng, cô đáp lại một cách không tự nhiên: "Biết thì tốt." Cô không muốn tiếp tục dây dưa với Đàm Vân Thư về chủ đề này. "Đã muộn rồi, đi ngủ đi, tôi buồn ngủ."
Rèm cửa đã được đóng từ lâu, Đàm Vân Thư đã tắt gần hết đèn, chỉ còn lại hai dải đèn màu ấm áp trên trần nhà đang lặng lẽ quan sát mọi thứ trong phòng.
Nhưng thực sự không nhìn thấy—
Nhiệt độ ở khu nghỉ dưỡng về đêm tương đối thấp, về cơ bản không cần bật điều hòa trong phòng ngủ, nhưng cũng không lạnh đến mức phải ôm nhau trên giường đâu nhỉ?
Phương Du và Đàm Vân Thư không có ý tưởng về dải đèn, cũng không có thời gian để quan tâm.
"Chỉ ôm thôi." Phương Du ra chỉ thị cho buổi gặp gỡ tối nay.
Đàm Vân Thư ôm cô: "Ừ, tôi chỉ ôm cậu thôi."
"......"
Phương Du nhướng mi lên, nhìn khuôn mặt của Đàm Vân Thư.
Đàm Vân Thư nhận thấy ánh mắt của cô, nên cũng nhìn sang, khoảng cách giữa hai người rất gần, chóp mũi gần như chạm vào nhau.
Chỉ cần ai đó đi xa hơn một chút, họ sẽ vượt qua ranh giới.
"Cứ thế này, nếu như không được thì sao?" Đàm Vân Thư không khỏi hỏi. Có trời mới biết trong hoàn cảnh này nàng phải tự chủ đến mức nào mới có thể giao tiếp với Phương Du. Hỏi xong nàng không nhịn được, chóp mũi của nàng chạm vào Phương Du.
Phương Du chậm rãi thu hồi ánh mắt, mở miệng, rất nhẹ nhàng nói: "Tùy cậu."
Cô nói thêm: "Cậu có thể vui lòng tắt đèn được không?"
Cho dù đã tháo kính ra, nhưng ở khoảng cách như vậy có gì mà không thể nhìn rõ? Cô thậm chí có thể đếm được Đàm Vân Thư có bao nhiêu lông mi, đôi môi tái nhợt của Đàm Vân Thư, rõ ràng là không hồng hào như thường lệ, nhưng...
Phương Du không muốn nghĩ nữa, trong đầu chỉ có bốn chữ: Mỹ sắc ngộ nhân/ Vẻ đẹp gây hiểu lầm.
Đàm Vân Thư tắt đèn như lời cô, nhưng tại sao hiệu quả lại không thuyên giảm chút nào?
Phương Du vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt của Đàm Vân Thư, không có ánh sáng che chắn, táo bạo và mãnh liệt hơn. Cô lật người lại, quay lưng về phía Đàm Vân Thư, Đàm Vân Thư ôm cô từ phía sau.
Hai người càng sát nhau hơn.
Cổ họng Phương Du giật giật, cô chuyển hướng sự chú ý của mình, hỏi: "Cậu không buồn ngủ sao?"
"Tôi chỉ hơi buồn ngủ."
"Cậu có muốn đo lại nhiệt độ của mình không?"
"Không muốn."
"Thả lỏng một chút, Đàm Viên Viên, ôm chặt quá."
"Được."
Cảm giác Đàm Vân Thư thật sự có chút thả lỏng, Phương Du bất đắc dĩ: "Cậu thực sự không cần tôi khen thưởng sao?"
"Cậu muốn thưởng cho tôi." Đàm Vân Thư trầm ngâm, "Đừng kết thúc mối quan hệ này nhanh chóng, Phương Du."
Phương Du không trả lời.
Đàm Vân Thư nhắm mắt lại, môi nàng rơi vào tai Phương Du, đôi tai Phương Du nhỏ nhắn, mịn màng và tinh tế. Trước đây nàng hay nán lại đây, bây giờ nàng nhẹ nhàng hôn lên, sau đó nói: "Tôi đi ngang qua khu cắm trại sau buổi họp tối nay, nhìn thấy cậu ở cùng Tiết Dịch, tôi không vui, Phương Du." Nàng chống cơ thể mình dậy, nhẹ nhàng nắm lấy cằm Phương Du, tiếp tục trầm giọng nói: "Không ai có thể tử tế với tình địch của mình, hơn nữa cậu luôn cười vui vẻ trước mặt cô ấy. Đúng là từ "tình địch" nằm ngoài tầm với của tôi, tôi không có vị trí ngang hàng."
"...Sẽ không xảy ra nữa." Đêm nay là lần cuối cùng cô gặp Tiết Dịch. Sau khi nói lời này, Phương Du cảm thấy có chút hối hận. Tại sao cô lại giải thích nhiều như vậy với Đàm Vân Thư? Trước đây Đàm Vân Thư có giải thích với cô không?
"Sao?"
"Không có gì."
Phương Du muốn quay mặt đi, nhưng Đàm Vân Thư nắm cằm cô, khiến cô không thể cử động được.
Tư thế của người này vẫn độc đoán như mọi khi, đầy chiếm hữu.
Đàm Vân Thư cúi đầu áp vào trán Phương Du, hơi thở của họ lại hòa vào nhau.
Nàng nhẹ nhàng nói: "Tôi vẫn chưa có dịp để nói, bây giờ thấy cậu sống tốt như vậy, tôi thật lòng mừng cho cậu. Trong sáu năm qua, tôi đã nhiều lần nghĩ đến cuộc sống của cậu, nghĩ rằng cậu sẽ có những người bạn tốt, nghĩ rằng cậu sẽ có một công việc tốt không cần phải quá vất vả, nghĩ rằng cậu sẽ sống trong một ngôi nhà tiện nghi hơn nhiều so với Sân số 35 Tinh Hồ, nghĩ rằng cậu có thể gặp một người hoàn toàn khác với tôi và... yêu người đó. Nhưng tôi không dám nghĩ nhiều hơn về điều này, Phương Du."
Nàng lặp lại lần nữa: "Tôi có thể ở trong góc tối, nhưng đừng kết thúc mối quan hệ này sớm, Phương Du."
Đàm Vân Thư nói xong, nàng cảm thấy cằm của Phương Du nâng lên. Dù không có ánh sáng, Phương Du vẫn hôn môi nàng một cách chính xác.
Đây là câu trả lời im lặng của Phương Du.
Đàm Vân Thư ôm mặt Phương Du, hôn cô một cách trân trọng. Tình trạng của chiếc giường lớn này tốt hơn nhiều so với chiếc giường nhỏ có mùi khó chịu ở khu cắm trại tối qua, mềm mại và thoải mái, góp phần vào kỹ năng hôn của nàng. Sau đó không thể dừng xe được, nàng không thỏa mãn đặt tay lên mặt Phương Du, dùng đầu ngón tay khám phá từng chút một, cuối cùng chậm rãi cởi nút áo ngủ của Phương Du, áo ngủ của nàng đồng thời cũng bị Phương Du cởi ra.
Giữa họ không có rào cản, hai người dính chặt vào nhau, Đàm Vân Thư cố tình cọ xát chính mình với Phương Du.
Phương Du ôm cổ Đàm Vân Thư, ngẩng đầu lên, không chút do dự hôn Đàm Vân Thư thật sâu.
Nhưng khi suy nghĩ của cô dần dần mờ đi, cô không khỏi tự hỏi liệu mình có bị sốt cao đột ngột hay không. Nếu không, làm sao cô có thể bị lời nói của Đàm Vân Thư lôi kéo, cứ để Đàm Vân Thư muốn làm gì thì làm.
Nhưng bây giờ đã quá muộn để dừng lại, mảnh vải cuối cùng đã bị Đàm Vân Thư cởi ra.