Không khí nóng lên, chiếc chăn bông vô dụng đã bị đẩy sang một bên từ lâu.
Môi/lưỡi của Phương Du lại đan xen với Đàm Vân Thư. Cô nhắm mắt lại, hơi thở dần trở nên yếu ớt hơn. Tuy nhiên cô không có thời gian để quan tâm, bởi vì đầu gối của Đàm Vân Thư đang ép vào cô mà không có bất kỳ sự cản trở nào, tất cả sự chú ý của cô đều dồn vào đây.
Chỉ là Phương Du biết dù thế nào cũng đã đến lúc nên dừng lại, cô không nên hôn Đàm Vân Thư một cách bốc đồng.
Trước khi lý trí của cô hoàn toàn tiêu tan, Phương Du quay mặt, cắt đứt nụ hôn. Cô ấn vào đầu Đàm Vân Thư, nói một cách khó khăn: "Đừng tiếp tục nữa, Đàm Vân Thư." Cô lùi lại, giữ khoảng cách với Đàm Vân Thư."Cậu vẫn còn sốt nhẹ, cần nghỉ ngơi cho tốt."
Đàm Vân Thư không đáp lại, chậm rãi cúi đầu xuống. Hơi thở của nàng phả vào da Phương Du, khiến Phương Du run lên.
Phương Du không thể chịu nổi nữa, mạnh mẽ nâng cằm Đàm Vân Thư lên, ngăn chặn chiếc lưỡi đang gây rối của nàng.
Tuy không nhìn thấy gì, nhưng cả hai đều biết đối phương đang nhìn mình.
Một giây tiếp theo, Đàm Vân Thư khàn giọng hỏi: "Lần trước cậu cũng cắt ngang tôi... Cậu ghét sự đụng chạm của tôi đến vậy sao?"
Giọng mũi nghẹn ngào của nàng rất rõ ràng, không nặng lắm nhưng khó có thể bỏ qua.
Phương Du cắn môi dưới phủ nhận: "Tôi không có."
"Phương Du..." Đàm Vân Thư sau khi có được câu trả lời thỏa đáng, nàng nghiêng người liếm môi cô, giọng điệu mê hoặc: "Cậu đang rất khó chịu phải không?"
Cổ họng Phương Du giật giật: "Tôi có thể tự giải quyết."
"Giải quyết thế nào? Đi tắm như lần trước?"
"......"
"Đã như vậy rồi, Phương Du." Đàm Vân Thư dụ dỗ từng bước một, đầu ngón tay chậm rãi di chuyển xuống xương quai xanh của Phương Du, "Cậu có thể hôn tôi, vì sao không thể cùng tôi đi đến bước cuối cùng? Nếu cậu lo lắng tôi không có kinh nghiệm, tôi hứa sẽ không làm cậu cảm thấy khó chịu, cậu có thể thử tin tưởng tôi."
Lý trí của Phương Du lại sụp đổ. Trong căn phòng tối tăm, cô dường như vẫn có thể nhìn thấy ngọn lửa đang bùng cháy trong mắt Đàm Vân Thư.
Bầu không khí bế tắc không kéo dài đến một phút, Phương Du đầu hàng, nhưng cô cũng đưa ra yêu cầu: "... Chỉ một lần thôi."
Đàm Vân Thư cười, ngoan ngoãn đáp: "Được, chỉ một lần thôi."
◻*◻
Phương Du gần như không có kinh nghiệm trong chuyện này, cô chưa bao giờ nghĩ nó sẽ có cảm giác như vậy.
Tất cả những điều này đều xa lạ với Phương Du, khiến cô choáng váng.
◻*◻
Cô muốn trốn nhưng không thể
Cô mím chặt môi, cố gắng kìm nén mọi cảm xúc.
Đàm Vân Thư đưa ngón tay, tách môi cô ra, dùng đầu ngón tay tương tác với đầu lưỡi trong miệng cô.
"Không sao đâu, Phương Du." Đàm Vân Thư nghiêng người hôn cô lần nữa, không hề có dấu hiệu dừng lại: "Chỉ có chúng ta thôi, không ai có thể nghe được."
Phương Du nghe được điều này, ôm lấy cổ Đàm Vân Thư, dính vào tai Đàm Vân Thư.
◻*◻
Âm thanh nghe như tiếng rên rỉ.
"Tôi rất thích..." Đàm Vân Thư cảm thấy tâm hồn mình run rẩy, không tự chủ được mà thở dài.
◻*◻
"Đừng nói nữa... Nếu không tôi sẽ..."
Nhưng những lời cay nghiệt còn lại cô không thể nói ra được, bởi vì Đàm Vân Thư đã nhanh hơn một chút như lời nàng nói.
Tim Phương Du đập loạn xạ, lý trí hoàn toàn bị chấn động.
Đối với cô, quá trình này vừa ngắn vừa dài.
◻*◻
Cho đến khi kết thúc, Phương Du vẫn ôm Đàm Vân Thư, lúc này toàn bộ sức lực trong cơ thể cô đều được giải phóng.
Đàm Vân Thư quay đầu tìm kiếm môi cô, nhẹ nhàng hôn cô lần nữa. Nàng đặt tay lên eo cô, dùng đầu ngón tay của mình xoa xoa lên đó. Chờ đến khi cảm xúc của Phương Du được xoa dịu, nàng mới kết thúc nụ hôn, sau đó nàng bế Phương Du đi vào phòng tắm.
Ánh đèn trong phòng tắm có màu ấm áp được bật lên, chiếu sáng khuôn mặt đỏ bừng của họ.
◻*◻
◻*◻
Phương Du dựa trên vai Đàm Vân Thư, thậm chí không thể cử động ngón tay của mình, rất vất vả mới có thể mở mắt, mệt mỏi xác nhận: "Làm 0 thật mệt."
"......" Đàm Vân Thư không thể không nói, "Mới một lần thôi, nghĩ xem cậu đã làm gì với tôi?"
Phương Du không trả lời, cô cúi đầu, cắn vào vai Đàm Vân Thư, để lại một vết răng nông trên đó.
Từ phòng tắm đi ra, dải đèn trong phòng ngủ lại được bật lên, soi sáng hình ảnh trong phòng.
Phương Du nửa quỳ trên giường trong bộ đồ ngủ, cô đang đo nhiệt độ cho Đàm Vân Thư. Sau khi xác nhận nhiệt độ của Đàm Vân Thư đã giảm xuống, cô thở phào nhẹ nhõm: "Thật may mắn, cơn sốt không tiếp tục."
Cô nhìn vào mắt Đàm Vân Thư, hỏi: "Cậu vẫn thấy khó chịu à?"
"Không có." Đàm Vân Thư bình tĩnh nhìn cô.
Phương Du đặt nhiệt kế lên đầu giường, gõ nhẹ vào đầu nàng: "Được rồi, đi ngủ thôi. Đây không phải là bệnh cảm lạnh do virus, chắc chắn sẽ không dễ dàng truyền sang tôi."
"Được."
Đèn lại bị Đàm Vân Thư tắt đi, nàng nghiêng người, không khỏi ôm Phương Du vào lòng.
Lông mi Phương Du mang theo vẻ bối rối.
Lần này Đàm Vân Thư không ôm cô quá chặt, mũi cô có thể ngửi thấy mùi thơm nhẹ nhàng của Đàm Vân Thư bao bọc lấy mình, như thể thẩm thấu vào cơ thể, truyền vào tứ chi và xương tủy của cô.
Một lúc sau, Đàm Vân Thư lại dùng chóp mũi xoa xoa má cô, nhỏ giọng nói: "Tôi là của cậu, Phương Du."
Phương Du: "......"
Cô đấu tranh trong hai giây, sau đó nghiêng người hôn lên khóe môi Đàm Vân Thư, đáp lại với giọng điệu trung lập.
"Tôi biết, cậu là của tôi."
Đàm Vân Thư mỉm cười đáp lại: "Ừ."
Dù thời gian đang đếm ngược, nhưng khoảnh khắc hiện tại cùng Phương Du đủ khiến trái tim nàng tràn ngập hạnh phúc.
Phương Du giả vờ như không nghe thấy ý cười trong giọng nói của Đàm Vân Thư. Cô nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ trong mùi hương dễ chịu.
......
Sau khi tỉnh dậy, Phương Du xem tin nhắn của bạn bè trên WeChat, lại rơi vào trầm tư.
Phù Sương và Đường Bán Tuyết đã gọi cho cô trong cuộc trò chuyện nhóm lúc 11 giờ đêm qua, hỏi cô có muốn đi ăn khuya không, họ vẫn chưa ăn vịt quay. Nhưng cô đang thoải mái ngủ với Đàm Vân Thư vào thời điểm đó tối qua, chiếc điện thoại di động của cô đặt ở đầu giường, không ai để ý tới.
Cuối cùng, Phù Sương và Đường Bán Tuyết nghĩ rằng cô đã ngủ nên họ chúc cô ngủ ngon.
Phương Du nhíu mày.
Có lẽ vì mệt nên cô đã ngủ rất ngon.
Nhưng bây giờ tỉnh táo lại, cô không khỏi cảm thấy nóng tai khi nghĩ đến mọi chuyện xảy ra đêm qua.
Lẽ ra cô không nên ở lại đây đêm qua.
Bây giờ thấy cũng không tệ, khiến cô có chút dư vị.
Phương Du thở dài thật sâu, cam chịu đứng dậy tắm rửa. Đàm Vân Thư không có trong phòng, nhưng trong phòng tắm có dấu hiệu tắm gội. Không khó để đoán ra Đàm Vân Thư đã đi lấy đồ ăn sáng.
Như dự đoán, ngay khi Phương Du bước ra khỏi phòng tắm, Đàm Vân Thư đã quay lại với bữa sáng.
Ánh mắt họ trực tiếp chạm nhau.
Phương Du ho nhẹ một tiếng, hỏi: "Lại sốt rồi à?"
"Không có."
Phương Du không tin nên lại lấy nhiệt kế ra đo lên trán Đàm Vân Thư, khi nhìn thấy nhiệt độ bình thường hiển thị trên đó, cô gật đầu, nói với giọng thoải mái: "Không còn sốt."
Đàm Vân Thư chớp chớp đôi lông mi dài hỏi: "Cậu có thấy khó chịu không?"
"Không."
Đàm Vân Thư tiến lên một bước nhỏ, lấy nhiệt kế từ tay Phương Du.
Hai người lại một lần nữa dính chặt vào nhau.
Hình ảnh đêm qua ma sát chặt chẽ lại quay cuồng trong đầu Phương Du, cô muốn lùi lại, nhưng Đàm Vân Thư không cho cô cơ hội. Ngay sau đó, Đàm Vân Thư giơ tay lên cầm lấy nhiệt kế, đặt nó lên trán Phương Du, có một tiếng "bíp", nhiệt độ cơ thể được hiển thị trên đó.
Đàm Vân Thư: "Ừm, không có sốt."
"..." Phương Du nhẹ nhàng mím môi, cô cho rằng Đàm Vân Thư muốn làm gì đó, cô hỏi: "Cậu có thể đừng đến quá gần khi đo nhiệt độ không?"
Khi câu hỏi được đưa ra, Đàm Vân Thư nhướng mày, nàng nhìn ra sơ hở trong lời nói của cô, hỏi: "Có ổn không nếu tôi không đo nhiệt độ?"
"Không hề."
Đàm Vân Thư hạ mí mắt xuống, vâng lời buông tay ra, đôi tai như rũ xuống, nói: "Ừ, tôi hiểu được."
Lại một thủ đoạn nữa, Phương Du nhìn thấu.
Sau một khắc, Phương Du ôm eo nàng, im lặng nói: "Tôi không bỏ qua chiêu trò của cậu, Đàm Vân Thư."
Đàm Vân Thư trong mắt mang theo ý cười, nhưng không nói gì, chỉ tiến lên chiếm lấy đôi môi của Phương Du.
Vài phút sau, hai người ngã xuống giường, bộ quần áo mặc buổi sáng lại bị cởi ra lần nữa.
Rèm cửa chỉ mở ra một góc nhỏ, chỉ để chút ánh nắng ấm áp lọt vào.
Bên ngoài cửa sổ là mùa hè mát mẻ thuộc về khu nghỉ dưỡng, bên trong cửa sổ là mùa xuân tràn đầy sức sống chỉ thuộc về họ.
-
Sau bữa sáng thịnh soạn, Phương Du trở về phòng. May mắn thay, về cơ bản Phù Sương và Đường Bán Tuyết không có kế hoạch vào buổi sáng, họ thức dậy muộn. Bằng cách này, việc cô thân thiết với Đàm Vân Thư không khiến cô ấy cảm thấy mình đã phá hỏng kế hoạch đã định trước của mọi người.
Nếu không, đây sẽ được coi là trọng sắc khinh bạn... phải không?
Phương Du ôm trán trả lời tin nhắn trong nhóm trò chuyện, nói rằng đêm qua cô cảm thấy hơi khó chịu. Sau khi uống thuốc cảm thì buồn ngủ, bây giờ mới thức dậy.
Cô có lý do chính đáng, mặc dù bây giờ đã gần mười một giờ rưỡi cũng gần đến giờ ăn trưa rồi, cô tin hai người bạn sẽ không nghi ngờ gì cả.
Gần mười hai giờ, ba người thu dọn đồ đạc, xách túi rời khỏi phòng, chuẩn bị ra quầy lễ tân trả phòng.
Phù Sương nhìn Phương Du, quan tâm hỏi: "Tiểu Du, hiện tại cậu còn cảm thấy khó chịu không?"
"Không, đã đỡ hơn rồi."
Đường Bán Tuyết nói: "Tối qua cậu nói tạm thời không thấy khó chịu, về đến nhà lại đổ bệnh." Cô ấy dừng một chút, "Cậu thật đáng trách khi không nói cho tụi mình biết sớm."
"Lúc đó cũng trễ rồi."
Ba người bước vào thang máy vừa nói vừa cười. Thật trùng hợp, Đàm Vân Thư cũng có mặt trong thang máy.
Bầu không khí đột nhiên đông cứng lại, vẻ mặt của Phương Du vẫn như thường lệ, đi theo hai người bạn của mình đến chào Đàm Vân Thư, gọi một tiếng: "Đàm tổng."
Đàm Vân Thư khôi phục lại dáng vẻ cao quý, nàng mỉm cười gật đầu, nghiêm túc hỏi: "Mọi người đã có trải nghiệm thế nào trong chuyến đi này? Nếu cảm thấy có chỗ nào cần cải thiện, có thể nói cho tôi biết."
"Tất cả đều tốt." Phù Sương nhiệt tình trả lời.
Ánh mắt Đàm Vân Thư nhẹ nhàng lướt qua trên người Phương Du, sau đó kiềm chế lùi về sau, nhếch khóe môi: "Tốt lắm, nếu có cơ hội hãy quay lại trong tương lai."
Khoảng hơn chục giây đối với Phương Du có chút khó khăn, sự chú ý của cô hoàn toàn đổ dồn vào Đàm Vân Thư.
Một giờ trước, người này không mặc chiếc áo sơ mi trắng này trước mặt cô, cô nhớ rõ dáng vẻ của Đàm Vân Thư đã nhuốm đầy dục/vọng cùng động/tình.
Nghĩ tới đó mà đã cảm thấy nóng tai, may thay thang máy đã đi tới tầng một.
Ba người họ sẽ không rời đi ngay lập tức, họ sẽ ăn trưa tại khu nghỉ dưỡng trước khi về nhà. Có rất nhiều người trả phòng cùng lúc với họ, cũng có nhiều người vừa đi ngang qua sảnh để tiếp tục vui chơi ở đây.
Đàm Vân Thư giữ khoảng cách với họ cho đến khi họ biến mất.
Phương Du vừa lấy lại chứng minh thư, điện thoại di động của cô vang lên, là cuộc gọi của Đàm Vân Thư, cô bước sang một bên nghe máy.
Đàm Vân Thư ở đầu bên kia điện thoại thở dài: "Phải làm sao đây, Phương Du."
"Chuyện gì vậy?"
"Chỉ là nhớ cậu thôi, rất rất nhớ."
***
Tác giả có điều muốn nói:
Các bạn ơi, hãy kiềm chế nhé
Bạn đang đọc truyện trên:ZingTruyen.Fan