Sau Khi Có Con Ngoài Ý Muốn Với Thái Tử Địch Quốc

Chương 42: Ai Tới?


"Mưu kế của công tử, thuộc hạ bội phục."

Buổi sáng sau khi Phàn Thất tức giận, hắn bỏ đi chưa bao lâu đã quay lại, trốn trong hoa viên, đợi lúc nửa đêm không có ai mới lén lút ra ngoài.

Nghe Giang Uẩn nói vậy, đột nhiên ngẩng đầu lên: "Ngươi đồng ý giúp ta?"

Nào ngờ, Giang Uẩn chỉ nhìn hắn một cái, nói: "Ta buồn ngủ, ngày mai nói sau."

Phàn Thất: "..."

Phàn Thất nghi ngờ con hồ ly nhỏ này đang cố tình trêu chọc mình, có điều hắn đã mất hết mặt mũi rồi nên chẳng còn gì phải sợ, nói: "Ngày mai thì ngày mai."

Vì vậy, sáng hôm sau, lúc Kê An cùng với cung nhân dọn bữa sáng thì nhìn thấy một cảnh tượng kỳ lạ, tiểu lang quân nhàn nhã ngồi trong đình đọc sách, Phàn Thất cao lớn đứng ngay ngắn bên cạnh.

Tiểu lang quân dùng ngón tay gõ nhẹ lên bàn, sai bảo Phàn phó tướng tính tình vốn cọc cằn thô lỗ bưng trà rót nước.

Kê An vô cùng kinh ngạc, những cung nhân khác cũng hai mặt nhìn nhau.

Trong đình, Giang Uẩn chậm rãi uống một ngụm trà, sau đó từ từ đặt tách trà xuống, ngẩng đầu nhìn Phàn Thất đã gấp đến độ đứng ngồi không yên, nói: "Vất vả cho Phàn phó tướng."

Phàn Thất có chút không kiên nhẫn hỏi: "Ngươi nói xem, rốt cuộc ngươi có cách gì giúp ta?"

Giang Uẩn nói: "Bây giờ bàn chuyện này có hơi sớm, ta cần biết tất cả mọi thông tin liên quan đến chức vị, người chỉ huy, chủ soái, phân bố quân doanh cũng như thế lực đám con cháu thế gia tại doanh trại Cửu Đại, ngoài ra còn có quan hệ giữa bọn họ, đặc biệt là quan hệ giữa các gia tộc."

"Trong vòng một buổi sáng, Phàn phó tướng có thể làm được không?"

Phàn Thất ù ù cạc cạc.

"Những thứ này thì liên quan gì đến chuyện của ta?"

Giang Uẩn nói: "Với đầu óc của Phàn phó tướng, dĩ nhiên không hiểu được. Ta muốn biết tin tức này trước buổi trưa, bây giờ đã là giờ Mão*, Phàn phó tướng cần nửa giờ để chạy ra ngoài thành, trở về cần thêm nửa giờ nữa, thời gian không còn nhiều."

*Khoảng 5 - 7h sáng

Phàn Thất bực bội rời đi.

Thầm nghĩ, nếu lần này con hồ ly nhỏ đó lại dám giở trò với hắn, đời này hắn nhất quyết không đội trời chung với y.

...

Kê An dọn bữa sáng lên bàn, cười nói: "Chỉ có công tử mới trừng trị được tính cách lỗ mãng của Phàn phó tướng."

Giang Uẩn cắn một miếng bánh táo, không nói gì.

Giúp đỡ một phó tướng nước địch vốn mang thù với mình, việc này chẳng có ích lợi gì, căn bản không đáng để y phí công phí sức. Có điều, đây là cơ hội tốt để y tìm hiểu các thế lực phân bố trong triều đình Tùy quốc.

Quân doanh có thể xem như hình ảnh thu nhỏ điển hình nhất của triều đình, đặc biệt là doanh trại được tập hợp bởi đám con cháu thế gia như Cửu Đại, căn cơ thâm sâu, phân bố đan xen, chỉ cần nắm được mối quan hệ trong đó, về cơ bản có thể phán đoán điểm mạnh điểm yếu của các thế lực quý tộc trong triều.

Biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng

Ngày thường y chỉ quanh quẩn ở biệt viện, ít có cơ hội thăm dò tin tức, nếu tìm hiểu quá nhiều, khó tránh bị người nọ nghi ngờ. Đây chính là cơ hội thuận nước đẩy thuyền, cũng như mỗi khi đến một nơi xa lạ, trước tiên y sẽ tìm hiểu địa hình và bố cục nơi đó.

Giữa trưa, quả nhiên Phàn Thất trở về, mồ hôi đầm đìa.

Hắn là một tên đầu gỗ, không biết bao nhiêu chữ, có vài chỗ nói không rõ ràng nên trực tiếp vẽ ra giấy.

Giang Uẩn chỉ nhìn một cái rồi nói: "Quá đơn giản, ta không chỉ muốn biết thông tin gia thế của những người này, mà còn cả tính tình sở thích, thậm chí là bọn họ thích món nào, ghét món nào, càng chi tiết càng tốt. Ngoài ra, sau này phiền Phàn phó tướng trực tiếp tường thuật là được, không cần vẽ nguệch ngoạc ra giấy."

Phàn Thất không giỏi giao tiếp, những tin tức này hắn phải vắt óc suy nghĩ, tốn nhiều công sức mới thu thập được. Nghe xong, Phàn Thất cảm thấy Giang Uẩn đang cố ý làm khó mình.

Nhưng lần này hắn đã quyết tâm liều chết đến cùng, kiềm chế cơn tức giận, hỏi: "Ngươi có chắc là đang giúp ta chứ không phải đùa bỡn ta?"

Giang Uẩn bình tĩnh trả lời: "Ngươi có thể lựa chọn không làm."

Phàn Thất nghiến răng, vò tờ giấy thành một cục rồi rời đi.

Buổi tối, Phàn Thất thở hổn hển quay về, hắn tường thuật lại những tin tức hôm nay tìm được. Giang Uẩn ngồi sau bàn, ghi chép và vẽ sơ đồ mối quan hệ.

Nghe xong, y ngẩng đầu nói: "Không tệ, có tiến bộ, nhưng vẫn chưa đủ. Tin tức của ngươi sai rồi, ngươi nói gã con cháu Lâm thị kia lén lút hối lộ chủ soái một ngàn lượng vàng để thăng chức, lại nói gã chỉ là một nhánh nhỏ có quan hệ xa xôi với Nhan thị, căn bản không tính là thế gia đại tộc gì, tuy vẻ ngoài phô trương nhưng bên trong kỳ thực rất tồi tàn, vậy ngàn lượng vàng đó từ đâu mà có? Tin tức này đáng tin cậy không? Nếu một ngàn lượng vàng đó quả thực do bọn họ hối lộ, vậy nguồn gốc số vàng này phải chăng còn có ẩn tình? Hơn nữa ngươi nói hai gã con cháu Nhan thị thích ăn cay, còn nói bọn họ bị trĩ nặng, theo ta biết, người mắc bệnh trĩ không thể ăn cay, vậy rốt cuộc cái nào mới đúng?"

Phàn Thất nghe mà đầu óc choáng váng.

Hắn vừa mới nói xong một hơi, thậm chí còn không nhớ rõ mình đã nói gì, không ngờ Giang Uẩn còn giúp hắn phân tích từng cái một.

Hắn tức giận nói: "Nhiều chi tiết như vậy, làm sao ta nhớ hết được?"

Giang Uẩn gạch bỏ hai chữ "bệnh trĩ" và "thích ăn cay", nói: "Ai cũng muốn sống một cuộc sống dễ dàng, nhưng thực tế muốn sống thoải mái thì phải làm việc chăm chỉ. Cũng giống như Phàn phó tướng, nếu không muốn bị bắt nạt thì phải học cách động não."

"Vừa nãy ta nói đến hai chỗ, hôm nay Phàn phó tướng đi tra rõ ràng đi."

Phàn Thất muốn đập bàn bỏ đi.

Đêm hôm khuya khoắt như vậy, còn bắt hắn thăm dò tin tức.

Giang Uẩn tiếp tục nói: "Ngoài những điều này, ta còn muốn biết đám con cháu quý tộc mà ngươi nhắc đến, mấy ngày nay có xảy ra xung đột gì hay không."

"Những chuyện vặt vãnh này có liên quan gì đến ta? Ta phải về nhà chăm sóc mẹ!"

"Vậy Phàn phó tướng có thể về ngay bây giờ."

Phàn Thất tức giận bỏ đi.

Hắn muốn xem thử con hồ ly nhỏ này có thể làm nên trò trống gì.

Ăn tối xong, Phàn Thất trở lại.

Hắn bổ sung thêm một vài tin tức vừa tìm được.

Giang Uẩn ngồi bên cửa sổ ăn mơ, chợt cau mày nói: "Trên người ngươi có mùi gì?"

Phàn Thất: "Chẳng phải ngươi bảo ta đi xác nhận xem hai tên khốn đó có thật sự mắc bệnh trĩ hay không ư, chuyện riêng tư như vậy sao ta biết được, chỉ có thể xuống hố canh giữ thôi!"

Phàn Thất một mặt hậm hực, bởi vì nơi đó toàn là muỗi, khiến hắn bị đốt khắp người.

Giang Uẩn im lặng đặt quả mơ xuống.

Sau khi đi đến cạnh bàn, y cầm bút viết hai dòng chữ đưa cho Phàn Thất: "Trưa mai ngươi làm theo những gì ta viết."

Phàn Thất cầm lên đọc, hai mắt trừng to không dám tin.

"Chỉ như vậy?!"

Giang Uẩn gật đầu.

"Không sai, ngươi tự quyết định liều lượng, càng kích thích càng tốt."

"Sau khi làm xong, ngươi mang thứ đó đặt vào lều đám con cháu Lư thị, Vi thị và Vương thị, đừng đặt vào lều Lâm thị."

"Tại sao?"

"Ngươi không cần biết, chỉ cần làm theo là được."

"..."

Phàn Thất bán tín bán nghi, không thể tin được biện pháp đơn giản như vậy lại có thể giúp hắn thoát khỏi phiền phức.

Thậm chí cách đó còn chẳng liên quan gì đến hắn.

Nhưng nhìn dáng vẻ hồ ly nhỏ trông rất tự tin, Phàn Thất quyết định thử một lần, nói: "Được, ngày mai ta sẽ làm."

Sau khi Phàn Thất rời đi, Giang Uẩn rảnh rỗi nên tiếp tục quan sát sơ đồ quan hệ.

Y phát hiện ra một vài tình huống đặc biệt, chỉ trong vòng một tháng, doanh trại Cửu Đại đã có thêm ba kho chứa lương thực, một trại cách đô thành không xa, tại sao cần tích trữ nhiều lương thực cùng một lúc như vậy?

Hôm sau trời vẫn nắng đẹp.

Giỏ mơ Tùy Hành mang về quá nhiều, một mình Giang Uẩn ăn không hết nên bảo Kê An và Cao Cung chia cho những cung nhân khác. Thập Phương vừa hay đi ngang qua nên cũng nhận được một ít.

Thập Phương hỏi: "Rốt cuộc công tử đã nghĩ ra cách gì cho Phàn đại ca, sáng nay ta thấy huynh ấy tinh thần phấn chấn cưỡi ngựa ra khỏi thành. Bộ dạng khác hẳn hôm qua."

Thập Phương nghe Kê An nói, sáng hôm qua Phàn Thất đích thân chạy đến biệt viện nhờ Giang Uẩn chỉ bảo.

Giang Uẩn cầm một quả mơ, nói: "Chút tài mọn thôi. Có hiệu quả hay không còn phải xem vận may của hắn."

Mà vận may của Phàn Thất xưa nay rất tốt.

Buổi chiều, hắn hưng phấn chạy đến biệt viện, đi thẳng ra đình, lập tức báo tin vui cho Giang Uẩn: "Ta bỏ liều lượng gấp mười, hai tên ngốc kia dùng bữa chưa được bao lâu đột nhiên bị đau bụng. Một người bị nứt hậu môn, chảy máu suýt chết. Hiện tại bọn họ đang ôm bụng vật lộn."

Thập Phương nghe xong đầu óc mù mịt.

"Cái gì liều lượng gấp mười?"

Phàn Thất đang hưng phấn, thuật lại mọi chuyện cho Thập Phương nghe.

Biện pháp mà Giang Uẩn đưa ra thực sự rất đơn giản.

Sau khi xác nhận hai gã con cháu Nhan thị bị bệnh trĩ, Phàn Thất lén lút bỏ một loại bột Long Viêm có thể gây trĩ vào thức ăn của họ. Bột Long Viêm không màu không vị, nếu không có kiến ​​thức về y học thì rất khó nhận ra. Sau đó, Phàn Thất mang số bột còn lại đặt vào lều đám con cháu Lư thị, Vi thị và Vương thị.

Thế lực Nhan thị rộng lớn, kiêu ngạo thành thói, sau khi biết mình bị tính kế, chắc chắn bọn chúng sẽ thẹn quá hóa giận, chủ động tìm ra người đứng sau, khi đó con cháu Lư thị, Vi thị và Vương thị trở thành kẻ tình nghi lớn nhất. Những người này thường ngày có quan hệ rất tốt, trong tình huống thông thường, bọn họ không nhất thiết động thủ chỉ vì chút chuyện nhỏ này. Nhưng từ thông tin mà Phàn Thất cung cấp, Giang Uẩn biết được, gần đây họ tranh giành một chức vị, đồng thời một gia tộc có thế lực tương đối yếu là Vương thị đang có ý định tách khỏi Nhan thị, nịnh nọt phủ Thái tử. Đám người này ngoài mặt hòa thuận nhưng sau lưng lại lén lút giở trò, chút xung đột nhỏ này rất có thể sẽ khơi dậy mâu thuẫn tiềm ẩn bên trong.

Thập Phương hỏi: "Vậy tại sao không đặt vào lều đám con cháu Lâm thị?"

Giang Uẩn nói: "Bởi vì có người nhìn thấy, Lâm thị vì muốn có được chức vị mà bí mật hối lộ chủ soái một ngàn lượng vàng."

Thập Phương suy nghĩ một hồi, chợt bừng tỉnh: "Ta hiểu rồi. Cứ như vậy, đám con cháu Lư thị, Vi thị và Vương thị sẽ nghi ngờ Lâm thị vì tranh giành chức vị mà cố ý dùng bột Long Viêm gài bẫy bọn họ. Hơn nữa Nhan thị luôn cắn chặt ba gia tộc đó không buông, lần này bọn họ buộc phải sống chết một phen, đấu qua đấu lại, đương nhiên sẽ không có tâm trạng để ý đến Phàn đại ca nữa."

"Mưu kế của công tử, thuộc hạ bội phục."

Phàn Thất hưng phấn kể một hồi, bây giờ nói xong, đột nhiên cảm thấy có chút không được tự nhiên.

Hắn ngượng ngùng lấy ra một giỏ táo, nhanh chóng đặt lên bàn, nói: "Mẹ... mẹ bảo ta mang đến. Bà nói, ngươi nhất định phải nhận. Đây... đây là tấm lòng của bà."

Nói xong, hắn lại sờ mũi, rồi bỏ chạy như tên trộm.

Lúc này, một chiếc xe ngựa lộng lẫy đang chậm rãi dừng ở trước biệt viện.

Cửa xe mở ra, công tử trẻ tuổi mặc y phục màu trắng bước xuống, tay ôm một cây Thất Huyền cầm, người nọ là Thế tử Lạc quốc, Lạc Phụng Quân.

Tùy tùng hỏi: "Thế tử thật sự muốn vào thăm Sở công tử sao?"

Thế tử xưa nay luôn tỏ ra xa cách, chưa từng coi trọng bất kỳ đám quý tộc nào ở Tùy đô, quốc chủ và vương hậu nhiều lần khuyên bảo nhưng đều vô ích, đây là lần đầu tiên Thế tử chủ động đến tận cửa thăm một người.

Lạc Phụng Quân gật đầu, bảo tùy tùng bước lên đưa thiệp.

Không ai nhìn thấy, cũng có một chiếc xe ngựa khác đang dừng trong góc hẻm.

Triệu Diễn đứng ở đầu hẻm nhìn quanh một lúc, sau đó quay lại xe, nói với sư phụ Tức Mặc Thanh Vũ đang ngồi bên trong: "Sư phụ, đệ tử nghe nói Thái tử đến Ly Sơn luyện binh rồi, hai ngày sau mới về, trước mắt chỉ có một mình Sở Ngôn ở biệt viện, có cần đệ tử vào thông báo một tiếng không?"

Triệu Diễn thực sự không nói nên lời.

Bởi vì sư phụ đã ngồi xe ngựa tới biệt viện của Thái tử hai ngày liền, rõ ràng là đến vì Sở Ngôn, lại không chịu thừa nhận, cũng không chịu xuống xe.

Tức Mặc Thanh Vũ vốn định nói không cần, nhưng sau khi vuốt râu một lúc, hiển nhiên là đã hạ quyết tâm, hắng giọng nói: "Đi đi, cứ nói là lão phu tình cờ đi ngang qua."

Triệu Diễn thở dài.

Nếu sư phụ còn tiếp tục chậm trễ, đợi Thái tử trở về sẽ không còn cơ hội nữa.

Giang Uẩn vừa nhận được thiệp của Lạc Phụng Quân, lúc y đang suy nghĩ thì Kê An lại đưa đến một thiệp khác từ phủ Tả tướng.

Kê An hơi lo lắng, Tả tướng và điện hạ xưa nay bất hòa, nói "bất hòa" là còn nhẹ. Hiện tại Tả tướng đột nhiên đến biệt viện, ông định làm gì?

Giang Uẩn nhẹ nhàng nói: "Vậy thì mời họ vào đi."

Thế là chiều tối Tùy Hành kết thúc luyện binh, hắn vừa về tới cửa biệt viện đã nhìn thấy hai chiếc xe ngựa vô cùng bắt mắt.

Tùy Hành nheo mắt hỏi: "Ai tới?"