Sau khi vòng loại Thịnh Nguyên đại điển kết thúc, sẽ có một đoạn thời gian cho các tiểu bối đại tông môn nghỉ ngơi.
Bao năm qua đây đều là thời điểm Kinh Hồ náo nhiệt nhất, những tu giả này không thiếu nhất chính là tiền, linh thạch trong túi đều sắp lộ ra, đang lo không có chỗ tiêu.
Trong trấn nhỏ xung quanh Kinh Hồ, thương gia từ nơi khác tới.
Bọn họ đến nơi này bày sạp mở cửa hàng, còn phải trả tương đối nhiều tiền mặt bằng, dân chúng Kinh Hồ chỉ cần thu phí bày sạp là có thể kiếm được đầy bồn đầy bát.
Nhất thời trên trấn vô cùng náo nhiệt.
Đạo Tông cho các đệ tử an bài sân ở chỗ yên tĩnh, thích hợp tu luyện, Quý Từ thích náo nhiệt, sau khi luyện kiếm xong liền leo lên mái nhà, nhìn xa ra chợ.
Cậu không chỉ muốn một mình mình leo, còn muốn mang theo toàn bộ sư đệ tông môn cùng nhau leo.
Sự việc như thế, bao năm qua, thanh niên tài tuấn nổi danh trên Thịnh Nguyên đại điển bảng cơ hồ bị Đạo Tông cùng Cửu Trọng Thiên ôm hết, vì bảo vệ phần vinh dự này, các trưởng lão cưỡng chế mọi người lúc nghỉ ngơi cũng phải ở trong viện tu luyện, không thể lười biếng.
Nhưng Quý Từ thật sự không chịu ngồi yên, cậu luyện kiếm đến mức cả người đều mệt mỏi, vài ngày trôi qua, lại đột phá mấy tiểu cảnh giới, đã sắp cao hơn Tần Giác.
Cậu không biết những người khác tu luyện có nhanh như cậu hay không, Quý Từ cảm thấy mình đạt tới cảnh giới này gần như là đủ rồi, ít nhất có thể lấy được thứ tự tốt ở lần Thịnh Nguyên đại điển này.
Vì thế Quý Từ bắt đầu lâng lâng.
Cậu leo lên mái nhà, nhìn ra xa khói bếp lượn lờ.
Quý Từ hỏa nhãn kim tinh, lập tức nhận ra khói bếp màu trắng này là tới từ quầy nướng Tây Bắc.
Tuy rằng chỉ có thể nhìn thấy một chút khói trắng, nhưng trí tưởng tượng kinh người của Quý Từ tự phác họa Hình ảnh miếng thịt trên lò nướng trong đầu.
Còn có hương liệu rắc xung quanh, chỉ nghĩ, Quý Từ liền muốn chảy nước miếng.
Trong đó không ít đệ tử luyện kiếm luyện mệt mỏi, lúc nghỉ ngơi ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện đại sư huynh của bọn họ cư nhiên giống con khỉ ngồi trên nóc nhà, nhao nhao tò mò, hỏi cậu đang làm gì.
Vì thế Quý Từ liền xoay người lại, vẫy tay với bọn họ.
Các đệ tử ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cuối cùng nhảy lên nóc nhà nhanh như chớp, toàn bộ nhảy tới bên cạnh Quý Từ trên nóc nhà.
Đạo Tông cũng coi như có tiền, lúc tu sửa phòng ốc vô cùng dụng tâm, Quý Từ cảm thấy chút người bọn họ này không thể làm sập nóc nhà, liền yên tâm để cho bọn họ leo lên.
Kết quả là, trên nóc nhà không lớn chứa đầy người, ngoại trừ vị dẫn đầu một thân trang phục lam bạch ra, những người khác đều là đạo bào rộng tay màu xanh nha.
Từ xa nhìn lại giống như trên nóc nhà có một hàng quạ đen đang đậu.
"Đại sư huynh, huynh ở đây nhìn gì vậy?"
Quý Từ hất cằm, chỉ về phía khói trắng cách đó không xa: "Nhìn đi, khói trắng này, tuyệt đối là thịt nướng Tây Bắc."
Các đệ tử nhìn nhau, sau đó hỏi: "Thịt nướng Tây Bắc có ngon không?"
Quý Từ liếm liếm môi: "Đương nhiên ăn ngon, vô cùng thơm ngon."
"Ngon hơn so với rượu ủ ở tiểu viên?"
Sư đệ nói lời này là nhân sĩ Giang Nam sinh ra và lớn lên ở đây, thích nhất là rượu ủ viên tử và mì gạch cua.
Quý Từ chậc một tiếng: "Đồ ăn vặt Giang Nam của các cậu rất ngọt, thịt nướng Tây Bắc của bọn họ rất thơm."
"Nướng cả miếng thịt trên đống lửa, thịt mềm mại, nướng chảy mỡ, sau đó bỏ miếng thịt này xuống, bên cạnh là đĩa nước sốt và hương liệu còn có ớt bột, đến lúc đó cầm con dao cắt xuống một miếng thịt, chấm một chấm, thơm nha!"
Lời này nói, các sư đệ bên cạnh nghe đến nước miếng chảy ròng ròng.
"Thật sự ăn ngon như vậy?"
Quý Từ: "Đó là đương nhiên, các đệ có ai tiếp nhận nhiệm vụ ở Tây Bắc chưa?"
Tất cả mọi người nói không có.
Bọn họ tiếp nhiệm vụ sẽ không đi xa, nhiều nhất là ở xung quanh Kinh Hồ, xa hơn nữa sẽ không đi, dù sao địa phương khác có tông môn khác quản hạt.
"Ai, đáng tiếc đáng tiếc." Quý Từ giả vờ giả vịt thở dài.
Các đệ tử hứng thú, ngày đó sau khi từ trên nóc nhà xuống, bức bối cả người, muốn ăn thịt nướng.
Cuối cùng mọi người tính toán, quyết định buổi tối lén gạt trưởng lão đi chợ đêm.
Kinh Hồ thành không có lệnh giới nghiêm, buổi tối thịt nướng cũng vẫn còn.
Các đệ tử Đạo Tông nói làm là làm, đến ban đêm đồng loạt chạy ra ngoài, mặc áo bào màu xanh, quét sạch cả con phố một lần.
Từng đệ tử nhìn như dã sói đói bụng tám đời, ăn tại chỗ xong không đủ, còn muốn đóng gói mang về.
Một đệ tử trong đó gõ cửa phòng Tần Giác và Quý Từ, hưng phấn chia một nửa thịt nướng cho bọn họ.
Quý Từ vui mừng quá đỗi, ôm đệ tử kia xưng huynh gọi đệ thời gian nửa nén nhang, hai người đó coi như thân thiết.
Đệ tử đạo tông như được mở ra hai mạch nhâm đốc, ban ngày càng tu luyện cực khổ, buổi tối ăn uống vui chơi cũng càng hăng say.
Bọn họ ăn chơi, các trưởng lão không phát hiện, ngược lại người của tông môn khác phát hiện trước.
Đại tông môn tới tham gia Thịnh Nguyên đại điển có rất nhiều, trong đó một nơi gọi là Tư Tu viện, toàn bộ tông môn đều là phù tu.
Bọn họ hẳn là tốn tiền, thuê một căn nhà đối diện viện của Đạo Tông, lúc chuyển tới, vừa vặn nhìn thấy đệ tử Đạo Tông tụ tập ăn uống.
Tư Tu viện trên giang hồ có chút danh tiếng, thực lực cũng rất mạnh mẽ, người dẫn đầu bạch y dáng người thẳng tắp, có một nhúm râu dê, nhìn các đệ tử Đạo Tông lười biếng tu luyện, liền quát lên: "Đây là đệ tử đệ nhất tiên môn sao? Tu luyện buông lỏng lười biếng như thế, xem cũng không chỉ là hư danh thôi."
Một gã đệ tử áo trắng phía sau hắn cười ra tiếng: "Cừu Xuyên sư huynh, chớ phí nhiều lời với bọn họ, chúng ta chỉ cần tu luyện, đến lúc đó ngài chỉ cần chuẩn bị lấy giải nhất ở Thịnh Nguyên đại điển là được."
Vừa nói xong, người của Tư Tu viện cười càng thêm khoa trương.
Vốn các đệ tử Đạo Tông đang ở quán thịt nướng không nói lời nào, bọn họ nhìn thịt nướng trong tay, đột nhiên cảm giác mình hình như quả thật không nghiêm túc giống trước kia.
Đúng lúc này Quý Từ đụng đụng một đệ tử thất thần, chỉ vào những người đối diện kia hỏi: "Bọn họ là môn phái nào a?"
Đệ tử kia kịp phản ứng, nhìn đồng phục trên người Cầu Xuyên, nói: "Hình như là của Tư Tu viện."
Quý Từ gãi gãi đầu, "Chưa từng nghe qua, đây là môn phái gà rừng nào vậy?"
Thanh âm Quý Từ nói chuyện không cố ý đè thấp, mọi người ở đây đều nghe rõ ràng.
Người Tư Tu viện nghe thấy Quý Từ nói bọn họ là môn phái gà rừng, liền nổi giận: "Thằng nhãi ngươi dám!"
Quý Từ quả thật không nhớ rõ, cậu cẩn thận suy nghĩ một chút: "A, các ngươi chính là vừa tu tiên lại làm quan đúng không?"
Cầu Xuyên trên mặt lộ ra nụ cười cay nghiệt: "Coi như thức thời."
Tư tu viện bọn họ tu tiên, đồng thời cũng giảng dạy đạo trị quốc, bồi dưỡng hiền thần ở nhân giới, các đệ tử mỗi người đều đọc thơ và sách.
Cầu Xuyên giơ tay lên, dương dương đắc ý nói: "Sư huynh ta xuống núi, đến vương triều Đại Lương làm đế sư, hiện giờ đã là cánh tay đắc lực của Đại Lương."
Vương triều Đại Lương?
Quý Từ cảm thấy cái tên này nghe quen tai sao sao, một lúc lâu sau, hắn đột nhiên nhớ tới --
Hình như cậu vốn là hoàng trưởng tử của vương thất Đại Lương, bởi vì rất có tuệ căn, bị tông chủ đạo tông du hành đến đây thu làm đệ tử thân truyền.
Cẩn thận nghĩ lại, đế sư Đại Lương kia, cậu hình như cũng nhận ra.
Ai, thật thú vị.
Quý Từ cười rộ lên: "Ngươi nói đế sư Đại Lương, không chính tên nói nhiều, thỉnh thoảng làm vai trò tiên pháp đùa giỡn chút trêu chọc người khác, cầu mưa thất bại, dụng binh bại lui, thậm chí còn tham ô nhận hối lộ - Cừu Đức Tâm?"
Trên mặt thanh niên lộ ra nụ cười vô tội: "Nhưng ta nhớ rõ, lúc ta còn nhỏ, tên đế sư này vì tư đức có vấn đề bị Lương Hoàng trục xuất rồi mà?"