Dứt lời, như sấm sét trên mặt đất, bổ mọi người ở đây thành bảy mặn tám chay.
Cầu Xuyên đen mặt: "Ngươi có ý gì, đừng nói bậy!"
Quý Từ buông tay ra: "Ta cũng không có nói bậy, chỉ là ăn ngay nói thật thôi."
"Còn nữa," Quý Từ từ từ kéo tay sư đệ bên cạnh bỏ miếng thịt nướng vào miệng, nhai hai cái nuốt xuống, nói ra, "Hình thức quản lí của Tư Tu viện các ngươi không đúng."
"Ngươi muốn tu luyện thì hãy tu thật tốt, còn làm quan gì đó, nếu là nhân sĩ bình thường đi thi khoa cử coi như tốt, các ngươi lại không phải, dựa vào chưởng môn đóng dấu một phong thư tiến cử, thả người tùy tiện vào quan phủ, ngươi nói xem dân chúng bình thường phải làm sao bây giờ?"
"Bọn họ vất vả thi công danh, trước khi lên bờ* thì nhìn, ai u, chức quan của ta không còn!"
Lên bờ: từa tựa như thành công
Những lời này được Quý Từ nói rất to, chính nghĩa lẫm liệt, các đệ tử Đạo Tông đặt mình vào hoàn cảnh người khác suy nghĩ một chút, cũng cảm thấy đạo lý này, ánh mắt nhìn về phía đệ tử Tư Tu viện mang theo vài phần khinh bỉ.
"Quả thực đê tiện! Đi đường tắt này cướp đường của dân chúng bình thường!"
Đệ tử Tư Tu viện hoàn toàn luống cuống: "Ngươi...... ngươi ngậm máu phun người!"
"Thành thật mà nói, ta không có." Quý Từ cắn một miếng thịt nướng, "Đều là sự thật."
Đúng là sự thật, tiên môn đối với người bình thường mà nói, tất nhiên được tôn kính.
Căn cơ của Tư Tu viện cũng không thâm hậu, thành lập chưa tới trăm năm, các đời chưởng môn đều là dạy đệ tử ngoại môn đạo trị quốc, tuyên bố tới đây, chỉ cần chưởng môn gửi một phong thư, muốn cầu chức quan ở Đại Lương thì rất dễ dàng.
Lúc này mới hấp dẫn rất nhiều thí sinh.
Phát triển cho tới bây giờ, không hẳn không phải vì tuyên truyền như vậy.
Nhưng tư tưởng của những người này hiển nhiên bị đầu độc rất sâu, cho rằng mình tài trí hơn người, trên mặt toàn bộ đều là vẻ ngạo mạn.
Cầu Xuyên lại càng tức giận: "Hạng người hồ ngôn loạn ngữ, có dám phân cao thấp cùng ta không!"
Nghe thế, Quý Từ buông thịt nướng xuống, tiếp nhận khăn lau tay, sau đó ánh mắt mới lạ nhìn về phía Cầu Xuyên: "Ngươi xác định muốn đánh với ta?"
"Không phải ngươi thì còn có thể là ai?" Lông mày Cầu Xuyên đều là sát khí.
Quý Từ hời hợt nói một câu: "Nhưng ta sợ ngươi bị ta đánh quỳ rạp trên mặt đất gào khóc kêu cha gọi mẹ."
Đệ tử Tư Tu viện phía sau lại mắng một tiếng: "Làm càn!"
Quý Từ nghe đến phiền: "Kêu lớn tiếng như vậy, nếu không ngươi tới đánh với ta được không?"
Khí thế của cậu quá dọa người, hơn nữa những đệ tử Đạo Tông xung quanh kia rõ ràng là nghe theo cậu như sai đâu đánh đó, vừa nhìn liền biết địa vị không thấp, tu vi nhất định cũng không tệ.
Đệ tử kia nháy mắt liền không lên tiếng.
Quý Từ nói một câu đã sợ, cũng không có ai đáp lại.
Ngược lại Cầu Xuyên, mặt càng ngày càng đen, cuối cùng không nói hai lời cầm kiếm xông tới.
Quý Từ không mang kiếm ra, bây giờ cậu thật lòng thích kiếm pháp, đối đãi với Chiết Liễu như lão bà, giờ phút này Chiết Liễu Kkếm còn đang ngâm suối nước nóng đây.
Lại nhìn đệ tử Tư Tu viện trước mặt chân ngắn lực yếu, Quý Từ cảm thấy mình không cần thiết vì tên gà mờ mà gọi lão bà của mình.
Vì thế cậu ngửa về phía sau, eo cực kỳ dẻo, tránh được một kiếm này.
Sau đó bước chân nhẹ nhàng tránh sang một bên.
Cầu Xuyên đang thịnh nộ, mỗi chiêu ra đều chứa ác ý cực lớn, hoàn toàn không thu tay lại.
Mà Quý Từ thậm chí ngay cả tay cũng không dùng tới, bước chân lui về sau, coi như đang so chiêu.
Cầu Xuyên quả nhiên bị chọc giận: "Đồ hèn nhát, ngay cả nghênh địch chính diện cũng không dám sao?"
Quý Từ kinh ngạc nhíu mày: "Không phải chứ, ngươi để cho ta tay không tiếp nhận à? Sao ngươi lại là loại tiểu nhân này."
Nói xong, cậu nhanh chóng xoay người tiến về phía trước, đi qua dưới tàng cây thì tiện tay nhặt cành cây làm vũ khí.
Cành cây này coi như dày, Cầu Xuyên tấn công vừa vặn có thể đỡ được một kích.
Cành cây này trong tay Quý Từ, dĩ nhiên phát ra linh lực đủ để địch lại linh kiếm, sau khi hai người va nhau, Cầu Xuyên cảm thấy cổ tay tê rần.
Hắn nghiêm nghị thêm một chút, càng dùng sức tấn công hơn.
Người ngoài nhìn vào, Cầu Xuyên thế công cực kỳ nhanh, mà Quý Từ chỉ một mực né tránh.
Nhưng thế công của Cầu Xuyên trong mắt Quý Từ...... thô tục không chịu nổi.
Tất cả đều là thô bạo, hầu như không nhìn thấy bất kỳ kỹ xảo nào, quả thực làm cho người ta hoài nghi hắn rốt cuộc có học qua kiếm pháp hay không.
Nhưng ngay sau đó, Quý Từ liền nhớ tới, đúng vậy, người này là phù tu.
Đệ tử Đạo Tông có chút nhịn không được: "Ngươi khi dễ đại sư huynh chúng ta không mang theo linh kiếm, tiểu nhân đê tiện!"
Cầu Xuyên mắt điếc tai ngơ, chỉ cần có thể chém tiểu nhân này dưới kiếm là được, quản trận tranh đấu này có công bằng hay không à?"
Mắt thấy hắn giết càng ngày càng lợi hại, kiếm lại đụng không tới một ngón tay của Quý Từ, Cầu Xuyên càng thêm tức giận.
Đúng lúc đó, Quý Từ nâng cành cây lên, mượn lực đánh lực, bốn lạng địch ngàn cân hất kiếm Cừu Xuyên về.
Cừu Xuyên khí lực quá lớn, sau khi bị cắn trả, trực tiếp phun ra một ngụm máu.
Quý Từ chậc một tiếng: "Ngươi chỉ biết dùng vũ lực thôi sao?"
Vừa nói xong, Cầu Xuyên ngẩng đầu lên, ánh mắt oán độc, tiếp theo lấy ra một tấm hoàng phù trong tay áo.
Lần này ngược lại hắn có chút kỹ xảo, thủ pháp ném phù chú cực kỳ chuyên nghiệp, một tờ giấy mỏng manh so với kiếm của hắn còn tài năng hơn.
Trong mắt Quý Từ hiện lên một tia kinh ngạc.
Bên cạnh truyền đến thanh âm của đệ tử Đạo Tông: "Là Bạo Phá phù! Quý sư huynh mau tránh ra!"
Bạo Phá phù?
Quý Từ trong lòng hiểu rõ.
Cậu rót linh lực của mình vào cành cây trên tay, cành cây nhất thời ngưng tụ ra một tầng sương trắng, Quý Từ cầm cành cây vung nhẹ về trước, uy áp che trời rợp đất hiện ra.
Tu vi Nguyên Anh đỉnh phong đám tiểu bối này không thể khinh thường, Bạo Phá phù rất nhanh bị cỗ uy áp phá nát, nghiền thành một đống giấy vụn.
Cuối cùng hóa thành mảnh vụn rải rác trên mặt đất.
Đợi đến khi uy áp tản đi, Quý Từ vỗ về nhánh cây, thờ ơ đi tới trước mặt Cầu Xuyên, dùng nhánh cây kia nâng cằm đối phương lên, nở nụ cười, nói: "Không biết dùng kiếm thì đừng dùng, linh kiếm này phẩm chất cũng coi là thượng thừa, ở trong tay ngươi ngược lại giày xéo nó."
Lời này tính vũ nhục rất mạnh, Cầu Xuyên bất ngờ lại nôn ra một ngụm máu lớn.
"Cầu sư huynh!"
Phía sau là thanh âm lo lắng của đám đệ tử Tư Tu viện.
Quý Từ xoay người nhìn về phía bọn họ: "Về sau quản tốt miệng của mình, Tam Thanh Đạo Tông chúng ta thế nào, không tới phiên người khác bàn luận."
Nói xong, cậu nhấc cổ áo sau của Cầu Xuyên lên, ném người trở về.
Đám người Tư Tu viện kia không dám nói gì nữa, cuống quít nâng Cầu Xuyên dậy, đi về phía viện của mình.
Nhìn bộ dáng bọn họ chạy trối chết, các đệ tử Đạo Tông nhao nhao cười ra tiếng, sau đó hô to "Quý sư huynh uy vũ".
Quý Từ ném nhánh cây kia về, nói: "Các ngươi bình thường quá khiêm tốn, cũng không ngẫm lại, đệ tử Đạo Tông, thiên hạ đệ nhất tiên môn, cái nào không đáng giá để các ngươi ra ngoài khoe khoang?"
Các đệ tử Đạo Tông ai nấy đều im lặng như thóc.
Quý Từ nhìn bọn họ, nhíu mày một cái: "Các huynh đệ, lúc cần thiết, các ngươi hoàn toàn có thể ỷ vào thân phận đệ tử Đạo Tông ra ngoài cáo mượn oai hùm, chỉ cần các ngươi mạnh mẽ, ai cũng không dám khi dễ ngươi!"
Nói xong, một đệ tử Đạo Tông run rẩy giơ tay lên: "Quý sư huynh...... Thanh Ngọc trưởng lão tới."
Quý Từ: "......"
"Ngươi nói cái gì?"